Thái Cổ Thần Vương

Chương 997: Chương 997: Lệnh của Hoàng Cực Thánh Tông (1)




Thanh âm bình tĩnh của Tần Vấn Thiên khiến Phạm Diệu Ngọc sửng sốt, kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh như nước lặng, giống như treo mỉm cười mơ hồ.

- Ngươi lại lĩnh ngộ rồi?

Phạm Diệu Ngọc giật mình nói, thời gian ngắn ngủi như thế, Tần Vấn Thiên đã lĩnh ngộ hai loại chân ý?

Phạm Diệu Ngọc có chút không dám tin, nếu nói chỉ là một loại chân ý, có thể là đột nhiên minh ngộ, loại tình hình này rất nhiều nhân vật thiên kiêu đều có thể gặp được, bao gồm chính nàng đối với lĩnh ngộ loại võ đạo chân ý thứ hai cũng là ở trong một lần đốn ngộ, nhưng liên tục lĩnh ngộ ra hai loại chân ý, điều này đã có chút quá kinh người rồi.

Huống hồ, mặc dù Tần Vấn Thiên thật sự lĩnh ngộ hai loại chân ý, cũng chỉ là giống nàng, về phần cảnh giới của nàng, là Thiên Cương tầng chín đỉnh phong, tuyệt đối cường đại hơn đám người Đế Thí Liễu Lam rất nhiều, Tần Vấn Thiên trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra tự tin, rốt cuộc là dựa vào cái gì?

Tần Vấn Thiên chưa trả lời, ý nghĩa đã ngầm thừa nhận.

Phạm Diệu Ngọc kiềm chế sự chấn động, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Mặc dù ngươi lĩnh ngộ hai loại võ đạo chân ý, ta cũng tương tự, muốn ở nơi này đánh bại ta, ngươi chỉ sợ không làm được.

- Thử chút đi.

Tần Vấn Thiên nói với Phạm Diệu Ngọc.

- Được, ngươi cẩn thận.

Phạm Diệu Ngọc gật gật đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp lóe ra vẻ mặt ngưng trọng, nàng vừa dứt lời, từng luồng hơi nước tràn ngập ra, rất nhanh, cả tòa Thánh Chiến đài thế mà lại bị hơi nước bao vây ở bên trong, tầm mắt Tần Vấn Thiên đã bị trở ngại, không thấy rõ Phạm Diệu Ngọc đứng ở đối diện hắn.

- Thủy chân ý sao.

Cảm giác của Tần Vấn Thiên tràn ngập ra, nhưng đúng lúc này, từng tiếng rít chói tai khiến trong lòng hắn run mạnh lên, muốn bịt tai, nhưng sóng âm vô hình kia trực tiếp xâm nhập trong đầu.

Khi thanh âm bước vào một cấp độ khác, năng lực quấy nhiễu đối với con người là siêu mạnh, nếu như một người thường nghe được loại sóng âm này, sẽ nháy mắt thất thố lăn lộn đầy đất, căn bản không chịu nổi, mặc dù là Tần Vấn Thiên, cảm giác của hắn cũng bị trực tiếp hạn chế, giờ khắc này hắn cảm giác cực kỳ phiền loạn.

Càng đáng sợ hơn là, lúc này hắn giống như người mù, nhìn không thấy, nghe không được, cảm giác bị trở ngại, hắn thành người mù rõ đầu rõ đuôi.

- Khó trách Võ Đằng hắn sẽ trực tiếp nhận thua.

Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, nếu chỉ là hai loại chân ý mà nói, Võ Đằng có lẽ sẽ chiến một trận, nhưng hai loại chân ý như vậy phối hợp, đủ làm Võ Đằng tuyệt vọng, căn bản không cần chiến đấu.

- Lực!

Tần Vấn Thiên vẫn như cũ khống chế được một tia cảm giác lực của mình, đi cảm thụ lực tồn tại, đồng thời nở rộ võ đạo chân ý của mình.

Từng luồng sóng âm phù văn sát phạt về phía hắn, Tần Vấn Thiên vỗ bàn tay, kiếm ấn trực tiếp xé rách nó, trường mâu hàn băng khủng bố giống như thác nước trút xuống, thác nước sát phạt, Tần Vấn Thiên cầm phương thiên họa kích, yêu khí khủng bố, nâng tay giận dữ đánh ra, ‘Ầm’ một tiếng nổ vang, thác nước hàn băng cũng trực tiếp xé rách vỡ nát.

Phạm Diệu Ngọc ở bên ngoài lộ ra biểu cảm giật mình, sóng âm chân ý của nàng còn chưa có cách nào làm được hoàn toàn ngăn cách cảm giác của Tần Vấn Thiên, hắn bằng vào khống chế đối với lực chân ý, vẫn có thể nhận thấy được nơi nào có công kích xuất hiện, thậm chí phán đoán ra công kích mạn bao nhiêu.

Nhưng trong mắt Phạm Diệu Ngọc vẫn có nụ cười tự tin, tự tin đối với thực lực của mình, dưới tình hình như vậy, Tần Vấn Thiên mặc dù chưa bị hoàn toàn ngăn cách cảm giác, nhưng cũng giống như người mù, nàng đã đứng ở thế bất bại, hắn có thể ngăn trở mình khống chế chân ý công kích, nhưng nếu mình lấy chân ý thần thông phát động công kích cận thân thì sao, Tần Vấn Thiên có thể chống đỡ bao lâu?

Nghĩ đến đây thân hình Phạm Diệu Ngọc lóe ra, lao vào trong sương mù, Tần Vấn Thiên là người mù, nàng lại không phải vậy, nàng có thể cảm giác được mọi thứ xảy ra bên trong.

Trong bàn tay phù quang ngập trời, Phạm Diệu Ngọc nháy mắt đã xông vào trong hơi nước, một luồng hàn ý đóng băng tràn ngập cả mảng không gian, làm người ta nhịn không được rùng mình, nàng nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên giống như sắp bị đóng băng, phù quang trong tay đột nhiên hóa thành trường mâu hàn băng, bùng nổ đánh ra, lúc trước phát ra tiếng vang ầm ầm đáng sợ, giống như một dòng sông băng nứt vỡ.

- Oành...

Thân thể Tần Vấn Thiên giống như trực tiếp bị đánh trúng, trường mâu hàn băng cắm vào trong thân thể Tần Vấn Thiên, có máu tươi chảy ra, mắt Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm nàng, lộ ra biểu cảm oán độc, một màn này khiến Phạm Diệu Ngọc sửng sốt, Tần Vấn Thiên, dễ dàng bị nàng giết chết như vậy?

- Điều đó không có khả năng.

Bản thân Phạm Diệu Ngọc cũng không quá tin tưởng đây là sự thật, nàng đối với Tần Vấn Thiên cũng không có sát niệm, mặc dù có chút ghen tị thiên phú của đối phương, nhưng chưa đến mức bởi vì ghen tị đã muốn Tần Vấn Thiên chết.

Nhưng một màn trước mắt là rõ ràng như thế, Tần Vấn Thiên, thật sự ngã xuống rồi.

- Mộng chi chân ý.

Phạm Diệu Ngọc khẽ biến sắc, thân thể nháy mắt lui về phía sau, nhưng nàng rất nhanh đã phát hiện, ở sau thân thể của nàng lại xuất hiện hai bóng người Tần Vấn Thiên, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.