- Thật cuồng vọng, không hổ là người của Trượng Kiếm tông, Trượng Kiếm tông tuy có chín ngọn núi, nhưng đệ tử mỗi một núi đều là rất đoàn kết, trong chín đại phái Trượng Kiếm tông ít người nhất, nhưng người Trượng Kiếm tông đều rất bao che khuyết điểm, hôm nay quả nhiên kiến thức được rồi.
Mọi người chung quanh thầm than, một câu của Đoạn Hàn, đã hoàn toàn ép sập khí thế Đông Sơn hầu phủ.
Vẻ mặt Đông Sơn Đằng xanh mét, lại thấy lúc này đôi mắt Tần Vấn Thiên rét lạnh đến cực điểm, vẫn bước chậm về phía trước, trên người tràn ngập sát ý, Luyện Ngục Chu Tước bảo vệ trước người hắn, Mạc Khuynh Thành ở bên hắn, thế mà lại muốn từ giữa đám người Đông Sơn hầu phủ bước qua, xem ai dám cản hắn.
- Nơi đây trọng địa Diệp quốc, sao cho phép ngươi càn rỡ như thế, sau khi giết người muốn đi thì đi, cho dù tương lai Trượng Kiếm tông trách tội xuống, đường đường Trượng Kiếm tông chẳng lẽ muốn ức hiếp làm nhục Đông Sơn hầu phủ chúng ta hay sao.
Đông Sơn Đằng hét lớn một tiếng, sau đó hắn vươn bàn tay, chộp tới Tần Vấn Thiên, chưởng ấn thật lớn ép sập hư không, phát ra tiếng vang đáng sợ oành đùng đùng.
- Giết!
Đoạn Hàn phun ra một chữ, sát niệm đáng sợ, bóng người hắn chợt lóe, vậy mà như một trận gió, sau đó hắc kiếm sắc bén chém qua, cắt đứt hư không, mảng không gian đó xuất hiện một đường màu đen, chặt đứt hư không.
Vẻ mặt Đông Sơn Đằng đại biến, hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, mắt thế mà không nhìn thấy nữa, bàn tay nháy mắt thu hồi, nhưng đã muộn, tiếng vang ‘phập’ truyền ra, kiếm qua không tiếng động, một cánh tay bị trực tiếp chém xuống.
- Ngươi dám...
Đông Sơn Đằng nổi giận gầm lên một tiếng, Đoạn Hàn bước về phía trước một bước, trong hư không xuất hiện một mảng hắc ám, chỗ Đoạn Hàn, sắc trời cũng như ảm đạm xuống, Đông Sơn Đằng giống như thành người mù, rõ ràng là mở mắt, nhưng lại một mảng bóng tối.
Một luồng gió cực độ nguy hiểm thổi quá, căn bản không có bất cứ sức sống nào. Sắc mặt hắn trắng bệch, sau đó mọt người chỉ thấy một đường máu xuất hiện, Đông Sơn Đằng đầu một nơi thân một nẻo.
Một kiếm, trảm.
Phương hướng khác, chiến đấu bùng nổ, nhưng nhiều ánh mắt nhất tụ tập ở trên một kiếm kia của Đoạn Hàn, kiếm này quá mạnh, quá sắc, quá đáng sợ.
Đoạn Hàn chỉ ra hai kiếm, kiếm thứ nhất chặt cánh tay, kiếm thứ hai chặt đầu.
- Sư đệ, đi thôi.
Ánh mắt Đoạn Hàn nhìn phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn Đoạn Hàn khẽ gật đầu, Luyện Ngục Chu Tước tiếp tục mở đường, nơi đi qua, máu tươi tung tóe, các cường giả Trượng Kiếm tông bắt đầu giết chóc, kiếm khí tung hoành, không ai có thể ngăn cản, người xem chung quanh tất cả đều kinh hãi, trong lòng bọn họ đều sinh ra một ý nghĩ tương tự, Đông Sơn hầu phủ, xong rồi.
Người Trượng Kiếm tông, căn bản không giảng đạo lý, một đường quét ngang, người Đông Sơn hầu phủ đã dám động thủ, như vậy, giết không tha.
Chỉ trong nháy mắt, chiến trường được dọn dẹp sạch sẽ, đoàn người đi về phía hoàng cung, người Trượng Kiếm tông ai cũng sát khí sắc bén, bọn họ đều đã biết tiền căn hậu quả, hôm nay đi ra du lịch hoàng thành Diệp quốc, đã nghe nói không ít lời đồn về Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành, có người nói xấu Mạc Khuynh Thành, bọn họ khi đó đã nghĩ, Tần Vấn Thiên nếu là biết, sao có thể nhịn được.
Việc này, tất nhiên là Diệp Không Phàm gây ra, như vậy Trượng Kiếm tông bọn họ nhất định phải đòi Diệp Không Phàm cho câu trả lời, cho dù nơi này là Diệp quốc, cho dù Diệp Không Phàm là đệ tử Tử Lôi tông, nhưng không trút cơn giận này, mặt mũi Trượng Kiếm tông ở đâu.
Nhìn đám người Trượng Kiếm tông sát khí ngập trời, vô số người đều chấn động, thế mà lại ùn ùn đi theo người Trượng Kiếm tông về phía trước, bọn họ muốn biết, việc này kết cục sẽ như thế nào?
Xa xa, lại có một uy thế ngập trời buông xuống, một lần này, là uy thế Thiên Tượng cảnh giới khủng bố vô cùng, quả thực làm người ta sợ hãi, trên hư không, mơ hồ có thiên tượng xuất hiện.
- Đông Sơn hầu đến rồi.
Trong lòng mọi người kinh hãi, nhưng mà người Trượng Kiếm tông bước chân không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ thấy trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một cái ô, trên cái ô này tràn ngập lực lượng lôi đình đáng sợ, luồng khí hủy diệt làm người ta cảm thấy sợ hãi, chính là ngũ giai sát phạt thần binh ngày xưa ở thành Huyễn Vương hắn thu được, vốn là một cường giả Tử Lôi tông có được, bị hắn đoạt được.
Đoạn Hàn tâm niệm khẽ động, lòng bàn tay hắn nắm chặt, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng, sát niệm đáng sợ, ánh mắt nhìn bóng người cuồn cuộn phía trước, Đông Sơn hầu tự mình mang cường giả đánh tới.
- Con ta.
Đông Sơn hầu nổi giận gầm lên một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía bên này, sát khí thổi quét thiên địa:
- Các ngươi không chỉ có giết con ta, còn giết người hầu phủ ta, đã như vậy, cho dù là rời khỏi Diệp quốc, bị Trượng Kiếm tông đuổi giết, ta cũng phải đều giết chết tất cả các ngươi, đều đi sám hối cho ta.
Đông Sơn hầu dứt lời thân thể lao về phía trước, thân hình Tần Vấn Thiên chợt lóe, Lôi Đình Tán (ô sét)
trong bàn tay đánh ra, từng tia sét hủy diệt ngập trời bùng nổ đánh ra. Đông Sơn hầu nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay nâng lên hạ xuống, trên bầu trời ánh sao rơi xuống, chỉ thấy một thanh đại đao chém qua trời, đánh lên trên tia sét hủy diệt, uy thế nuốt trời cuồng loạn.
Hầu như ở cùng lúc, Đoạn Hàn phun ra một âm thanh lạnh lẽo:
- Giết!
Hắn dứt lời, trời đất một mảng tối đen, đệ tử Trượng Kiếm tông đồng thời bước ra một bước, chém ra thanh kiếm sắc bén, lòng bàn tay Đoạn Hàn đẩy về phía trước, trong bóng đêm, có một mảng kiếm quang hiện, chặt đứt hư không, trảm phá thiên tượng, mọi người chỉ nhìn thấy một tia sáng trắng từ trong đêm đen chém xuống, sau đó bọn họ thấy được gương mặt Đông Sơn hầu tái nhợt mà sợ hãi.
- Phập!
Hào quang hiện lên, bóng tối tiêu tán, thân thể Đông Sơn hầu một phân thành hai, đường đường hầu gia Thiên Tượng cảnh, bị giết trong chớp mắt.
Cường thế, đám người Trượng Kiếm tông này, quá cường thế!