Cường giả Đông Sơn hầu phủ lần này buông xuống thực lực càng thêm đáng sợ, hàn quang lạnh như băng đảo qua, nhìn thấy thi thể đầy đất, sau đó tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên với Mạc Khuynh Thành, trong lòng hoảng hốt.
Hai người cưỡi trên Chu Tước, các yêu quái theo bên cạnh, một màn bực này nhìn mà kinh hãi.
Tần Vấn Thiên nắm chặt Xích Ma Kích trong bàn tay, nét tuấn tú yêu dị đáng sợ, ánh mắt chăm chú nhìn phía trước, lạnh nhạt nói:
- Kẻ cản ta chết.
- Oành!
Từng luồng uy thế ngập trời bùng nổ ra, chỉ thấy mấy cường giả phía trước đồng thời nở rộ khí tức đáng sợ, một thanh kiếm lớn quét ra, vắt ngang trước người Tần Vấn Thiên, một tiếng hét lớn truyền ra:
- Dừng lại đi, ta sẽ không giết các ngươi, hầu gia sắp đến rồi.
- Giết.
Tần Vấn Thiên dứt lời, Luyện Ngục hót dài, thân thể lao ra, miệng trong tích tắc phun ra một đạo hào quang, trong phút chốc ngọn lửa luyện ngục càn quét ra, trong hư không thế mà xuất hiện luyện ngục chi liên (hoa sen)
, bao vây nghiền nát những cường giả kia.
- A...
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, lập tức có người mất mạng ngay tại chỗ, ở dưới luyện ngục chi liên thiêu đốt hóa thành hư vô.
- Thật mạnh.
Đám người chăm chú nhìn Chu Tước, ngọn lửa Chu Tước này ngập trời đáng sợ, giống như có thể đốt cháy tất cả.
Bóng dáng Luyện Ngục Chu Tước khổng lồ gào thét lao ra, cánh chim điên cuồng mãnh liệt lóe lên, nơi lửa đi qua, giống như tấc đất không sinh, tất cả đều hủy, tất cả đều diệt.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên như đao sắc, lạnh lùng dữ dội vô cùng, tinh thần chiến thú bên cạnh hắn triệu hồi ra cũng cùng nhau gào thét lao ra, nắm giữ việc giết chóc.
- Thùng.
Tần Vấn Thiên bước chậm ra, như một trận gió, trong chốc lát buông xuống trước người một cường giả Thiên Cương tầng sáu, Xích Ma Kích vung ra, trong nháy mắt, cường giả đó chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt lộ ra nét hoảng sợ, trong đầu một mảng hỗn loạn, ‘phốc’ một tiếng vang nhỏ, Xích Ma Kích đâm vào đầu hắn, tru diệt.
Chưa dừng lại, thân hình Tần Vấn Thiên tiếp tục lóe lên, nơi Xích Ma Kích đi qua, thi cốt chồng chất, không ngừng có cường giả chết ở trong tay Tần Vấn Thiên, Luyện Ngục thì đối phó người mạnh nhất Đông Sơn hầu phủ, gắt gao áp chế đối phương, chỗ luyện ngục chi hỏa đốt qua, các cường giả ùn ùn tránh lui.
- Làm càn.
Xa xa, một tiếng quát lớn cuồn cuộn truyền đến, chỉ thấy càng lúc càng nhiều cường giả Đông Sơn hầu phủ buông xuống.
Đông Sơn hầu thân là chư hầu một phương, trừ đứa con trai Đông Sơn Cẩm không nên thân kia, thế lực mạnh mẽ lại là không thể nghi ngờ.
Người Hoàng Cực Thánh Vực theo đuổi đối với võ đạo đều là cực kỳ nóng bỏng, trên dưới Diệp quốc cấp bậc nghiêm ngặt, đều dựa vào thực lực gắn bó, nếu không có thực lực, cho dù ngươi thật là con cháu vương hầu, cũng phải bị người ta đuổi đi, trở thành người không quyền không thế, nói đến cùng thế giới này, vốn là thế giới thực lực vi tôn, không có thực lực tất cả đều là nói suông, quyền thế danh lợi tất cả đều đừng đi vọng tưởng, cho dù được dư ấm tổ tiên, nhưng sớm hay muộn vẫn phải xuống dốc.
Đông Sơn hầu thân là vương hầu Diệp quốc, thế lực của hắn tự nhiên cường đại, không có gì ngoài bản thân hắn là cường giả Thiên Tượng cảnh, trong hầu phủ cũng là cường giả như mây.
Tựa như giờ phút này, lại có rất nhiều cường giả cuồn cuộn đánh tới, bao gồm một số tồn tại Thiên Cương cảnh tầng bảy tầng tám, thực lực đáng sợ.
Những người này sau khi đến nháy mắt đã mang Luyện Ngục Chu Tước với Tần Vấn Thiên bao vây nhiều tầng, áp lực làm người ta hít thở không thông trực tiếp ép xuống, nếu không phải cố kỵ thân phận Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, nhìn thấy những thi thể kia cũng đủ bọn họ trực tiếp động thủ giết Tần Vấn Thiên.
- Cho dù ngươi là đệ tử Trượng Kiếm tông, tru sát Đông Sơn hầu phủ ta nhiều người như vậy, cũng phải trả giá đắt.
Một người trong đó có được khí khái vương hầu, chính là em trai ruột của Đông Sơn hầu, thực lực hắn Thiên Cương tầng tám đỉnh phong, phi thường mạnh mẽ, thấy cường giả hầu phủ chết và bị thương thê thảm nặng nề, tự nhiên là tức giận.
- Nhiều người như vậy bao vây chém giết sư đệ ta, là coi Trượng Kiếm tông ta không có người sao?
Xa xa một thanh âm cuồn cuộn truyền đến, như một thanh kiếm vô cùng sắc bén, làm trong lòng người ta run rẩy dữ dội, cường giả Trượng Kiếm tông, đã đến.
Người Trượng Kiếm tông tuy không nhiều, chỉ có ít ỏi mười mấy vị, nhưng khoảnh khắc bọn họ xuất hiện, đã cho người của Đông Sơn hầu phủ áp lực thật lớn.
Đông Sơn hầu phủ tuy rất mạnh, chính là vương hầu Diệp quốc, nhưng so sánh với Trượng Kiếm tông thuộc chín đại phái mà nói, lại hoàn toàn không ở cùng cấp bậc, cho dù đối mặt một mình Tần Vấn Thiên, cũng đã làm bọn họ có chút tiến thối lưỡng nan, giờ này, các đệ tử Trượng Kiếm tông đều đã đến, người Đông Sơn phủ sao dám vọng động.
- Tuy các vị chính là người Trượng Kiếm tông, nhưng Hoàng Cực Thánh Vực tự có quy tắc của Hoàng Cực Thánh Vực, Trượng Kiếm tông cũng không thể khinh người quá đáng, kẻ này giết cháu ta, quá mức càn rỡ, hơn nữa còn là ở hoàng thành Diệp quốc ta, dám giết hậu nhân hầu phủ, Trượng Kiếm tông còn muốn ra mặt vì hắn hay sao?
Em trai Đông Sơn hầu Đông Sơn Đằng khí thế quay cuồng, cực kỳ mạnh mẽ.
Đoạn Hàn đạp một bước, trong phút chốc ở phía sau hắn, một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, kiếm này cực mỏng, lộ ra hàn ý thấu xương, thân kiếm như nước, lại mơ hồ có một luồng màu sắc tối đen, làm người ta cảm giác được nguy cơ mãnh liệt.
- Ta nghe nói con trai Đông Sơn hầu dám nói lời bất kính đối với thánh nữ, thánh nữ và sư đệ ta chính là người yêu, giết hắn tính cái gì, người của Đông Sơn hầu nếu có ai dám can thiệp việc này, ta sẽ cho rằng đây là dung túng sai lầm của Đông Sơn Cẩm, Đông Sơn hầu phủ tất cả chịu liên luỵ, giết không tha.
Đoạn Hàn cầm kiếm đứng, áo đen bay bay, sát khí lạnh lẽo từ trên người hắn tràn ngập ra, một luồng kiếm uy hít thở không thông khiến người của Đông Sơn hầu phủ đều cảm thấy áp lực đáng sợ.
Bọn họ biết, người này là Đoạn Hàn, thân truyền đệ tử thứ chín dưới Lăng Thiên Kiếm Chủ tông chủ Trượng Kiếm tông, lời hắn nói, phân lượng là rất nặng, lời vừa nói ra, đã không chỉ là hỏi tội Đông Sơn Cẩm, giết Đông Sơn Cẩm cũng là giết mà không bị làm sao, người Đông Sơn hầu phủ can thiệp, sẽ chịu liên luỵ.