Thái Cổ Thần Vương

Chương 816: Chương 816: Quét ngang (2)




- Thật đáng sợ, không hổ là đệ tử Trượng Kiếm tông, sức chiến đấu này quả thực khủng bố.

Người xa xa nhìn thấy bên này chiến đấu, tất cả đều cảm thấy ghê người, trong lòng điên cuồng run rẩy, Tần Vấn Thiên quá cường thế, người dám ngăn trở hắn, giết không tha, một đường càn quét.

Hắn tiếp tục bước chậm, cho dù cường giả trước người là cảnh giới Thiên Cương tầng bảy, nhưng chiến ý trên người hắn vẫn ngập trời đáng sợ như cũ.

Trong lòng người Thiên Cương cảnh tầng bảy này cũng đang kịch liệt run rẩy, hắn tận mắt thấy ba thuộc hạ bị cường thế giết chết, người trước mắt, giống như một ác ma.

Trong tay xuất hiện một cây rìu thật lớn, trên người hắn lộ ra một uy áp ngập trời, có thể đè sập tất cả, so với núi còn nặng hơn.

- Thùng.

Bước chân đạp ra, trên cây rìu của hắn chợt xuất hiện hào quang lấp lánh, Tinh Hồn và Vũ Mệnh Thiên Cương đồng thời bùng nổ ra, giống như có ánh sao chiếu rọi ở trên rìu, tăng phúc uy lực.

- Ông!

Đấu Chuyển Tinh Di, bóng người Tần Vấn Thiên biến mất, Xích Ma Kích ngay lập tức buông xuống trước mặt đối phương, một kích ra, hư không run, giống như muốn mang không gian cũng chấn vỡ.

Cảm giác của đối phương cũng rất mạnh, cây rìu khủng bố chém ra, trên bầu trời cũng như xuất hiện một đạo phủ quang, hoà lẫn với cây rìu của hắn, khoảnh khắc chém xuống, va chạm với Xích Ma Kích.

- Phành...

Va chạm cuồng bạo khiến hư không rung động, xuất hiện vòng xoáy khí đáng sợ, hai người đều cảm giác được lực lượng ngập trời trên công kích của đối phương.

- Ông!

Tinh Hồn ngủ mơ cùng với Vũ Mệnh Thiên Cương hiện lên, chỗ mi tâm hào quang lóng lánh, muốn khiến đối phương lâm vào trong mộng ma. Đối phương ý chí cứng cỏi, mi tâm cũng như xuất hiện một hoa văn dựng thẳng, thế mà cũng giống như một cây rìu màu vàng, lộ ra ý chí sắc bén đáng sợ.

Tay trái Tần Vấn Thiên cũng xuất hiện một cây rìu thật lớn, trực tiếp chém ra, một đạo phủ quang rung trời, một rìu bình thản không có gì kỳ lạ, lại chất chứa lực lượng đáng sợ đích thực. Vẻ mặt đối phương biến ảo, chợt quát một tiếng, chưởng ấn màu vàng Vũ Mệnh Thiên Cương bùng nổ, đánh vào cây rìu lớn.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên vô cùng cứng cỏi chấp nhất, sát niệm ngập trời, vương giả chi kiếm đánh ra, kiếm cuốn theo thiên địa hư không.

Trong lòng mọi người quan sát không ngừng rung động, bọn họ thấy Tần Vấn Thiên cùng một vị tồn tại đáng sợ Thiên Cương tầng bảy đại chiến, đánh ra từng đòn một, thế không thể ngăn cản, mỗi một kích chất chứa uy lực khiến cường giả Thiên Cương tầng bảy kia đều toàn lực ứng phó, đồng thời Vũ Mệnh Thiên Cương hắn vậy mà lại không kém gì đối phương, hai người cuồng bạo va chạm, chấn động tới mức bầu trời cũng sắp vỡ vụn.

Lấy cảnh giới Thiên Cương tầng bốn, lực chiến cường giả Thiên Cương tầng bảy, tuy tồn tại Thiên Cương tầng bảy này cũng không phải thiên tài quá kiệt xuất, là một hộ vệ hầu phủ, nhưng dù sao chênh lệch ba cái cảnh giới đó, năng lực chiến đấu vượt cảnh giới bực này quả thực làm người ta sợ hãi.

- Ngươi đã ép ta, vậy thì chết.

Người nọ tấn công lâu không thu được gì, cũng bị triệt để chọc giận rồi, chỉ thấy chỗ mi tâm hắn phủ quang hừng hực, một luồng hào quang càng thêm đáng sợ bao phủ thân thể hắn, trong đôi mắt của hắn đều là khí tức sát phạt ngập trời.

Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng mãnh liệt như cũ, vô cùng yêu tuấn, lại một kích phát ra, bức bách đối phương chống cự, đồng thời tay trái hắn vươn ra một ngón tay, một chỉ này ra, trong chớp mắt huyết quang ngập trời bùng nổ, mang theo vô thượng hung uy. Vẻ mặt đối phương biến đổi hẳn, cây rìu màu vàng ở mi tâm giống như bay ra, nhưng gặp một đạo huyết quang lướt qua, trong tích tắc, thân thể hắn cứng ngắc ở trên không, chỗ mi tâm, không là phủ quang màu vàng nữa, mà là huyết quang, đang đổ máu.

- Ông!

Cuồng phong gào thét, luồng huyết quang lao ra vậy mà lại huyễn hóa ra một bóng người ngập trời, thân thể màu máu, cánh chim màu máu, loại màu máu này, còn lộ ra luồng khí lửa nóng cháy đáng sợ, lại xen lẫn màu tối đen, giống như hung thú từ trong luyện ngục đi ra.

- Đây là, Chu Tước?

Trong lòng mọi người ai cũng hoảng hốt, nhìn yêu thú khổng lồ dữ tợn vô cùng kia, hung uy thổi quét thiên địa, làm đám tinh thần yêu thú đều run lên, quá đáng sợ rồi.

- Luyện Ngục.

Tần Vấn Thiên hô một tiếng, nhất thời Luyện Ngục Chu Tước quay đầu, nhìn Tần Vấn Thiên, ngửa đầu hót dài một tiếng, sau đó bóng người chợt lóe, vậy mà lại vòng quanh thân thể Tần Vấn Thiên bay múa, giống như cực kỳ hưng phấn, sau đó nó cúi người ở trước Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành đi ra phía trước, bước lên lưng Luyện Ngục.

Lại một tiếng thét dài, hung uy ngập trời, đám tinh thần chiến thú triệu hồi mà đến tới hai bên của Luyện Ngục, theo một tiếng gầm nhẹ của Luyện Ngục, cùng nhau tiến lên.

- Cái này...

Mọi người đều bị một màn trước mắt rung động, các cường giả kia của Đông Sơn hầu phủ mất mạng toàn bộ, bọn họ đến giết Tần Vấn Thiên, lại để lại thi thể đầy đất.

Nhưng thanh niên tuấn tú thoạt nhìn cả người lẫn vật vô hại, giờ phút này giống như hậu duệ thái cổ yêu vương, tay cầm Xích Ma Kích màu máu, đứng ở trên lưng Chu Tước, đi về phía trước, yêu thú hai bên gào rống, tất cả đều nghe theo hiệu lệnh.

Một màn này quá mức kinh người, mọi người đều nói Tề vương phủ Diệp Không Phàm chính là con cưng của trời, Tử Lôi tông cũng cực kỳ coi trọng, nhưng so sánh với kẻ này, như thế nào?

Xa xa lại có khí tức kinh người tràn ngập đến, nghĩ hẳn là cường giả Đông Sơn hầu phủ lục tục đến, nhưng thấy bóng dáng Luyện Ngục Chu Tước kéo yêu thú cuồn cuộn tiến lên, vẻ mặt Tần Vấn Thiên bất động, sát niệm đáng sợ như cũ, ai ngăn cản giết kẻ đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.