- Công chúa, Đông Thánh bệ hạ chính là nhân vật tiên đế Tiên vực, thu đệ tử nhất định không thể tùy tiện. Giờ này các đệ tử Đông Thánh bệ hạ đều đã là những nhân vật siêu tuyệt danh chấn Tiên vực. Thiên tư phi phàm. Nếu như Đông Thánh bệ hạ không có đệ tử, chắc chắn sẽ nhục danh tiếng Đông Thánh bệ hạ.
- Bởi vậy, Đông Thánh bệ hạ có thể làm được tới như vậy đã là cực kỳ khó khăn. Hết thảy còn phải do chính hắn. Nếu như hắn không được, Đông Thánh bệ hạ vẫn như cũ đáp ứng cho cường giả khác thu hắn làm đệ tử, dẫn hắn đi tới Tiên vực. Công chúa không cần lo lắng nữa.
Nhân vật siêu tuyệt giống như Đông Thánh bệ hạ, tiên đế một phương, mỗi đệ tử bọn họ đều là đối tượng được Tiên vực chú ý. Lão giả nói không hề giả dối. Nếu như nhân vật Đông Thánh bệ hạ có đệ tử vô năng như vậy, sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của sư tôn, có đại năng giả, vẫn có chút quan tâm. Hơn nữa đại năng giả cũng không có thời gian tinh lực đi chỉ giáo một đệ tử không có thiên phú.
- À....
Thanh Nhi nhè nhẹ gật gật đầu, vẫn không nhiều lời một chữ, khiến cho lão giả cười khổ không thôi. Vị trước mắt này chính là con ruột của Đông Thánh bệ hạ a. Công chúa cũng không muốn nhiều lời, thật khiến người ta không nói được lời nào.
- Công chúa xưa nay đã như vậy.
Lão giả lên tiếng giải thích với Đông Thánh Diên.
- Không sao. Công chúa tới vực thế giới này tất nhiên phải chịu không ít đau khổ, tích đến ngày hôm nay cũng là tự nhiên. Vãn bối sớm đã nghe danh của tiền bối, hôm nay gặp mặt thật ra có cơ hội tham khảo võ đạo với tiền bối một phen.
Đông Thánh Diên khẽ khom người nói với lão giả bên cạnh Thanh Nhi, có vẻ rất phong độ.
- Khách khí, có Đông Thánh bệ hạ dạy bảo, làm gì đến phiên lão già ta quơ tay múa chân.
Lão giả bình tĩnh lên tiếng. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, mặc dù người trước mắt là con của bạn tốt Trường Thanh đại đế. Nhưng hắn thân là Trường Thanh đại đế ngồi ghế đại tướng, dĩ nhiên cũng không thể bôi nhọ uy danh đại đế, hắn không có cách nào đối với Thanh Nhi công chúa. Đây là con gái bệ hạ, đối với Đông Thánh Diên, hắn giữ vững lòng tôn kính vốn có, như vậy đủ rồi. Không cần quá mức.
- Công chúa, chúng ta phải đi thôi.
Lão giả nói với Thanh Nhi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thanh Nhi lóe lên vẻ không nỡ, lập tức thấp giọng nói:
- Trước khi rời đi ta muốn gặp mặt hắn, cáo biệt một tiếng.
- Ừ, nên như thế.
Lão giả thấy Thanh Nhi đáp ứng, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
- Đi thôi.
Đoàn người chậm bước ra, chậm bước hư không.
Tần Vấn Thiên vẫn đứng trên tửu lâu. Còn giờ khắc này, xa xa hình như hư không dao động mãnh liệt, lập tức có một nhóm thân ảnh trực tiếp xuất hiện trên bầu trời. Khi Tần Vấn Thiên thấy một thân ảnh trong đó thì ngẩn người, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy một nhóm thân ảnh từ trên trời giáng xuống, bọn họ, tiên cung từ trên trời hạ xuống.
Thanh Nhi, ở bên cạnh bọn họ.
- Suy đoàn của Dược Hoàng đúng là sự thật.
Trong lòng Tần Vấn Thiên đan xen nhiều tình cảm phức tạp. Nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng như tuyết liên. Thì ra nàng chưa bao giờ rời khỏi bản thân mình. Thậm chí, thỉnh động Tiên vực đại đế đi tới thu đồ đệ, chỉ vì cho hắn một cơ hội hay sao?
Người hắn đã sôi trào lên. Những người kia dường như chính cường giả hàng lâm từ trời. Người trong tiên cung Đông Thánh bệ hạ.
Lâm Tiên Nhi lại ngẩn người, nàng nhìn mọi người, lại nhìn Thanh Nhi, trong lòng có vẻ rung động mãnh liệt.
- Nữ tử thích đi theo bên cạnh Tần Vấn Thiên, nàng có thân phận như thế nào?
Trong lòng Lâm Tiên Nhi chấn động.
Thanh Nhi bước chậm xuống, không ngờ lại chủ động đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên. Ánh mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, hơi cúi đầu, thấp giọng nói:
- Ta phải đi, không thể ở bên cạnh ngươi rồi.
Nghe được thanh âm thanh thúy kia, Tần Vấn Thiên không biết phải trả lời như thế nào, đành si ngốc hỏi:
- Không thể không đi được sao?
Thanh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn Tần Vấn Thiên, lắc lắc đầu, tựa hồ không nỡ.
- Sau này, ngươi phải sống khoẻ đó.
Thanh Nhi tiếp tục nói. Giọng nói vẫn lanh lảnh như vậy. Nhưng mấy lời bình tĩnh ấy lại làm cho Tần Vấn Thiên có cảm giác kích động nghẹn ngào. Cô gái tích tự như kim kia, vì sao lại rời đi vào lúc này. Hay là nàng đến dặn dò mình cần phải tốt hay sao?
- Ừ, ngươi cũng thế, cần phải sống khoẻ.
Tần Vấn Thiên miễn cưỡng cố gắng ra vẻ tươi cười, nhìn Thanh Nhi nói!