Người chung quanh đều nhìn hai người Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên. Quan hệ giữa bọn họ tựa như thân mật, rồi lại phảng phất có khoảng cách vậy. Bọn họ cũng biết thê tử của Tần Vấn Thiên là thánh nữ Mạc Khuynh Thành của Dược Hoàng cốc.
Điều khiến cho bọn họ kinh hãi chính là, cô gái này dường như có quen biết cùng đoàn người từ trên trời rơi xuống. Như vậy rốt cuộc nàng có thân phận như thế nào?
Cũng có cường giả Hoàng cấp Thánh tông nhận ra Thanh Nhi. Chính là nữ tử ban đầu uy hiếp bọn họ ở Hoàng cấp Thánh tông. Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái kia, bọn họ liền nghĩ tới lời nói xơ xác tiêu điều, trong lòng không khỏi run rẩy nhè nhẹ.
Vậy thật chỉ là một lời nói đùa uy hiếp sao?
Cô gái thần bí kia, nếu thật sự Hoàng cấp Thánh tông phải san thành bình địa, sẽ không làm được sao?
Nghĩ vậy bọn họ cảm giác cả người đều hơi lạnh, nhìn thần sắc Tần Vấn Thiên vô cùng phức tạp. Nhân vật tuyệt đại thiên kiêu của Hoàng cấp Thánh vực, rốt cuộc hắn có mị lực ra sao. Bên cạnh nữ tử, không ngờ lại có những người xuất chúng như thế.
Mạc Khuynh Thành Dược Hoàng cốc, tiên nữ giáo Lâm Tiên Nhi, thời khắc này, thậm chí Thanh Nhi có thể là người Tiên vực thần bí đến đây.
- Thanh Nhi công chúa, chúng ta cần phải đi.
Lúc này, tiếng Đông Thánh đình truyền đến. Thanh Nhi không quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng vẫn ngắm nhìn Tần Vấn Thiên như cũ, lập tức thấp giọng nói:
- Ta sẽ ổn thôi.
Ngay lúc Thanh Nhi nói chuyện, một ngọn gió phất qua, chỉ thấy bên người Tần Vấn Thiên xuất hiện một thân ảnh kinh diễm khác, khiến cho rất nhiều người trợn cả mắt lên, đờ đẫn tại chỗ ấy.
Nhìn ba vị nữ tử xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên, không có bất kỳ người nào có thể dời ánh mắt đi. Bọn họ nhìn ánh mắt của Tần Vấn Thiên, đều không biết là ghen tỵ hay là hâm mộ.
Mặc dù Đông Thánh đình là nhân vật như vậy, bởi vì ba người đang ngơ ngẩn, trong con ngươi có một luồng dao động sâu sắc, đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên.
Về phần Tể Hiên, đã chết lặng.
Thanh Nhi trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng núi tuyết liên, thoát tục kinh diễm như vậy. Trên người Mạc Khuynh Thành mơ hồ có ánh sáng thánh khiết, phảng phất nàng là hóa thân thuần mỹ. Lâm Tiên Nhi giống như tiên tử động lòng người, khiến cho bất kỳ nam nhân nào đều sinh ra ý muốn bảo hộ.
Ba nữ nhân như vậy đứng chung một chỗ, hết thảy thiên hạ đều phải ảm đạm phai mờ, mà ba nữ tử các nàng đều đứng ở bên người Tần Vấn Thiên.
Đôi mắt đẹp của Lục Tử Yên vẫn sớm đã ngưng đọng Lục Tử Yên. Thời điểm nàng đi tới nơi thế giới thổ dân là tâm tính cao ngạo, nhưng khoảnh khắc này, niềm kiêu ngạo của nàng dường như bị đánh trúng vỡ vụn, không phải bởi vì thực lực, chỉ là dung nhan. Sự cao ngạo của nàng hoàn toàn bị đánh nát. Bất luận nàng đứng bên cạnh một vị nữ tử nào, chỉ sợ những nam nhân kia đều sẽ không thể không nhìn Lục Tử Yên nàng nhìn hơn.
Ba người nữ nhân này đều ở một chỗ, nếu những lời nói trước khi nàng đi, sợ rằng sẽ bị cho rằng là không khí, chỉ có thể làm nổi lên siêu phàm thoát tục của ba người kia.
Lúc Mạc Khuynh Thành xuất hiện, ánh mắt Thanh Nhi nhìn nàng, đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn không có bất kỳ tình cảm gì.
Tần Vấn Thiên lại cười nói với Mạc Khuynh Thành:
- Ngươi đã đến rồi.
- Ừ.
Mạc Khuynh Thành kéo tay Tần Vấn Thiên. Bản tay nhỏ bé mềm mại như cấp thêm động lực cho Tần Vấn Thiên. Nhưng người ngoài xem ra, đó tựa hồ là đang công khai biểu thị chủ quyền với Thanh Nhi. Nàng mới là thê tử của Tần Vấn Thiên.
- Ta đi nha
Thanh Nhi dùng giọng trong trẻo cáo biệt Tần Vấn Thiên.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, bàn tay nắm chặt bàn tay của Mạc Khuynh Thành hơn nữa.
Lập tức, Thanh Nhi chuyển qua, chậm rãi đi tới hư không. Tốc độ của nàng rất chậm, chậm khiến cho người ta có thể cảm thấy nàng đang lưu luyến.
Lão giả cùng với đám người Đông Thánh đình hộ vệ khoảng cách gần Thanh Nhi. Cô gái xinh đẹp được xưng là công chúa. Rất có thể nàng là một công chúa đến từ Tiên vực.
Tần Vấn Thiên ngắm nhìn teho bóng lưng Thanh Nhi rời đi. Hắn hít sâu một hơi. Đúng lúc này, trong đôi tai của hắn bất chợt vang lên một giọng nói.
- Thanh Nhi thật sự rất tốt với chàng.
Đó là giọng nói của Mạc Khuynh Thành. Âm thanh giọng nói của nàng nghe thật nhẹ, thật nhu mỹ.
- Tại thời điểm phu quân nguy nan, vẫn luôn là nàng xuất hiện bên cạnh phu quân. Nàng giống như nữ kỵ sĩ, một mực yên lặng thủ hộ. Lặng im không lên tiếng. Thậm chí phu quân chàng cũng không biết rốt cuộc nàng đã bỏ ra cho phu quân bao nhiêu.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi nói. Giọng nói của nàng vẫn không linh như cũ. Tuy rằng rất khẽ, nhưng Tần Vấn Thiên có thể nghe được rõ ràng. Thân thể hắn không nhịn được khẽ run run, mắt ngắm nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Mạc Khuynh Thành.
Mặc dù Lâm Tiên Nhi cũng rung động sâu sắc, ánh mắt nhìn theo Mạc Khuynh Thành khó có thể tin. Nàng không thể nào tưởng tượng được giờ phút này Mạc Khuynh Thành lại thốt lên những lời như thế.
Tần Vấn Thiên cũng không ngờ tới.