Thái Cổ Thần Vương

Chương 781: Chương 781: Đảm lược (1)




Mười bốn kiếm, rất nhiều người trên ngọn núi đều đã rung động, kẻ này rốt cuộc là người phương nào, thế mà trong vòng năm ngày ngắn ngủn giải mười bốn kiếm, hơn nữa tu vi hắn cũng không mạnh.

Hôm nay Diệp Lăng Sương cũng triệt để không còn lời nào để nói, nhìn bóng người Tần Vấn Thiên, chỉ thấy nàng bĩu môi, trừng mắt nhìn Tiểu Hỗn Đãn trong lòng, Tiểu Hỗn Đãn lại mở to mắt nhìn về phía trước, y y nha nha nói:

- Thật lợi hại nha.

- Lợi hại ngươi đồ tiểu sắc quỷ.

Diệp Lăng Sương vỗ một cái trên đầu Tiểu Hỗn Đãn, khiến Tiểu Hỗn Đãn trừng mắt nhìn nàng một cái, tựa như rất bất mãn.

- Nhìn cái gì, ngươi còn có thể phản hay sao.

Diệp Lăng Sương khinh bỉ nói.

- Bắt... Nạt... Ta.

Tiểu tử kia hung thần ác sát nhìn Diệp Lăng Sương, khiến Diệp Lăng Sương lộ ra vẻ mặt đắc ý, ranh con, còn có thể lật trời hay sao, nhưng ngay sau đó nét đắc ý của nàng liền hoàn toàn biến mất, trên mặt nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hỗn Đãn trong lòng, chỉ thấy đối phương tức giận nhìn nàng, móng vuốt nhỏ thế mà lại chộp về phía trước.

- Ngươi...

Diệp Lăng Sương kêu thảm một tiếng, mọi người bên cạnh đều nhìn về phía nàng, Diệp Lăng Sương phản ứng cũng cực nhanh, lập tức mạnh mẽ ôm chặt lấy Tiểu Hỗn Đãn, không cho người khác nhìn thấy một màn xấu hổ đó.

- Sư muội, làm sao vậy?

Lưu Vân tò mò nhìn Diệp Lăng Sương, hỏi.

- Không sao.

Sắc mặt Diệp Lăng Sương ửng đỏ, càng tỏ ra kiều diễm ướt át, không ngừng lắc đầu, trong lòng lại hận thấu Tần Vấn Thiên, thế mà dạy dỗ ra sắc bại hoại như vậy, nhưng bộ dạng lại đáng yêu như vậy, quả thực mê hoặc lòng người.

Lưu Vân có chút hồ nghi, nhìn về phía trước ngực Diệp Lăng Sương, chỉ thấy Tiểu Hỗn Đãn cố gắng chui ra, con mắt linh động đáng yêu lộ ra biểu cảm vô tội.

- Ngươi nhìn cái gì?

Diệp Lăng Sương giận quát một tiếng, Lưu Vân rùng mình một cái, vội vàng dời ánh mắt, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra, thấp giọng nói:

- Tần sư đệ thật đúng là lợi hại nha, thế mà giải kiếm mười bốn kiếm.

Nghe Lưu Vân nói lời thừa, Diệp Lăng Sương nghiến răng, xem ra hai người đồng đạo này là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

- Tần sư đệ quả thật lợi hại, chỉ là kiếm thứ mười lăm này, sợ là không thể giải. Kiếm này, đệ tử Trượng Kiếm Tông ta, trước khi vào Thiên Tượng, còn chưa từng có ai có thể đủ giải kiếm này.

Lâm Soái lúc này cũng mở miệng nói, Diệp Lăng Sương mới không nói nữa, mà là nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên kia.

Lúc này Tần Vấn Thiên lại bước tới trước một vách núi, bên trên vẫn như cũ có một bức đồ án, cổ yêu cuồng bạo điên cuồng rít gào, quét ngang thiên địa, thôn tính tiêu diệt tất cả, hủy diệt chúng sinh, những cổ yêu này có tà long, ác phượng, làm sinh linh đồ thán, nhưng ngay trong nháy mắt này, một thanh kiếm càn quét qua, kiếm này rơi ở chính giữa, trong phút chốc, lấy kiếm làm trung tâm, toàn bộ đều hủy diệt.

Tà long không cam lòng rít gào, lại ở dưới kiếm dần dần giải thể, luân hãm thành bụi bậm, độc nhãn bạo hùng khổng lồ rít gào giữa trời đất, nhưng ở dưới kiếm quang, thân thể lớn vô cùng kia của nó vỡ nát tương tự, từng chút một sụp đổ hủy diệt.

Trái tim Tần Vấn Thiên nhảy lên thình thịch, kiếm này, uy lực không khỏi quá mức khủng bố.

Kiếm hạ, tất cả đều hủy, một lần này, hắn căn bản không nhìn thấy uy lực bất cứ võ đạo ý chí nào chất chứa trong đó, chỉ có lực phá hủy đáng sợ.

- Đây là võ đạo ý chí dung hợp thăng hoa sao?

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ một tiếng, trong lòng cảm thán, kiếm này không có đầu mối, hoàn toàn nhìn không thấu.

Ở trong mười bốn kiếm phía trước, bất cứ một kiếm nào, cũng có thể bắt giữ được võ đạo ý chí tồn tại, nhưng một kiếm này, đã không bắt giữ được nữa.

- Có lẽ, đây mới là võ đạo ý chí dung hợp hoàn mỹ, từ đó sinh ra một loại lực lượng hoàn toàn mới, lực lượng đáng sợ chân chính.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, tuy như thế, trong đôi mắt hắn vẫn như cũ có một sự chấp nhất, hắn muốn giải được kiếm này, nhìn thấu huyền bí trong đó.

Nhắm mắt, hắn quên đi tất cả, trong mộng cảnh, chỉ có kiếm này.

Vì tìm hiểu kiếm này, Tần Vấn Thiên bảy ngày không nghỉ, nhưng bảy ngày sau, hắn rốt cuộc cười khổ lắc đầu, tự biết bất lực.

Tần Vấn Thiên trời sanh tính chấp nhất, làm bất cứ chuyện gì đều là như thế, từng dám một mình cầm kiếm vào Đan Vương điện, liền biết tâm tính của hắn, nhưng hắn không phải không có tự mình hiểu lấy, kiếm thứ mười lăm này, hắn hoàn toàn nhìn không thấu, căn bản không có khả năng hiểu ra, cảnh giới hắn còn chưa đủ, ít nhất bây giờ là như thế.

Đã như vậy, chỉ có từ bỏ.

Xoay người, Tần Vấn Thiên rất thản nhiên đi trở về, hắn cũng không biết hắn đã phá hai kỷ lục lớn, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, hắn tuy cảnh giới chưa tăng lên, nhưng tựa như mơ hồ thấy được con đường tiến lên.

Lý Hàn U còn đang giải kiếm thứ chín, giờ phút này trong mắt của nàng rốt cuộc hiện lên một tia hiểu ra, lộ ra nụ cười, kiếm này quả nhiên kỳ diệu, Nhưng chung quy bị nàng giải được.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người xuất hiện bên người, Lý Hàn U nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi mà quay lại, cười lạnh nói:

- Không cách nào tiếp tục giải kiếm sao?

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, không nói gì thêm, vẻ mặt nàng này có một loại cao ngạo trời sinh đã có, nghĩ hẳn thân phận bất phàm, nhưng cái này lại không có bất cứ quan hệ gì với hắn cả.

Lý Hàn U đưa bàn tay đặt ở trên vách núi hư ảo phía trước, mang theo một mảng đắc ý, bước chân của nàng bước về phía trước, giải kiếm thứ mười.

Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, rời khỏi bậc thang nhà tranh, sau đó nhìn phía trên không, chỉ thấy nơi đó có rất nhiều bóng người, tất cả đều ngóng nhìn nơi này, khiến Tần Vấn Thiên có chút nghi hoặc, tựa như người so với lúc hắn vào nhà tranh giải kiếm đã nhiều lên rất nhiều, hơn nữa ánh mắt đều đặt ở trên người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.