Nàng nhập môn không lâu, rất nhiều đệ tử của Trượng Kiếm Tông nàng cũng không quen biết, hơn nữa cũng không có hứng thú quen biết, bởi vậy cũng không biết Tần Vấn Thiên mới nhập môn, chỉ là thản nhiên hỏi:
- Kiếm này ngươi trước kia từng giải?
Thanh âm nàng trong mềm mại mang theo ý sắc bén, cho người ta cảm giác cường thế.
Tần Vấn Thiên lúc này cũng nhìn thoáng qua Lý Hàn U bên cạnh, trên quãng đường lúc trước hắn cũng gặp mấy người, chỉ là đều chưa trao đổi. Lý Hàn U này khí chất bức người, dung nhan xuất chúng, mặc dù là hắn cũng nhịn không được thầm khen một tiếng, nếu không phải bên cạnh có Khuynh Thành cùng Thanh Nhi, hắn chỉ sợ cũng sẽ kinh ngạc than thở bởi vẻ đẹp của nàng này.
- Hừ.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh giá mình, Lý Hàn U hừ lạnh một tiếng, có vài phần miệt thị, những thanh niên này tất cả đều như thế, mỗi khi nhìn thấy nàng đều là thần thái như vậy.
- Chưa từng.
Tần Vấn Thiên tùy ý đáp lại, sau đó đưa ánh mắt quay đi, không một gợn sóng, khiến trong mắt Lý Hàn U lộ ra cười lạnh, người này trái lại cũng lợi hại, phát giác mình bất mãn lập tức thần thái như thường, che giấu vô cùng tốt, nhưng đám nam nhân này ở bên cạnh nàng thủ đoạn nào chưa từng dùng, chút tài mọn bực này, sao có thể giấu diếm được nàng.
- Kiếm này khó, không phải ngươi có thể giải.
Lý Hàn U thản nhiên nói, lộ ra một khí chất cao ngạo.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, sau đó liền lại giãn ra, không thèm để ý đối phương, chỉ nhìn vách núi đồ án trước mắt.
Đại bằng lượn trên trời, một kiếm chặt đứt, đồ án này, thế mà gần như giống với đồ án kiếm thứ nhất của giải kiếm, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào, thậm chí so sánh với kiếm thứ tám, kiếm này càng giống kiếm thứ nhất hơn, làm hắn hầu như cho rằng mình lại về tới tình hình giải kiếm thứ nhất.
Một kiếm chặt đứt, như gió, nhưng sao có khả năng sẽ giống nhau như đúc.
Một lần này, Tần Vấn Thiên dừng lại hai canh giờ, vẫn như cũ không thể giải kiếm, khiến người trên đỉnh núi cũng âm thầm cảm thán, quả nhiên, đến kiếm thứ mười, càng khó hơn rồi.
Tần Vấn Thiên có thể giải được chín kiếm, đã làm không ít người rất bội phục rồi, ngộ tính nhất định rất lợi hại, nhưng kiếm thứ mười này, Lý Hàn U không giải được, chỉ sợ người này cũng khó giải được.
Tần Vấn Thiên thử vài lần, đều đã thất bại, chưa hiểu ra, ý niệm câu thông liền sẽ thất bại, liền không giải được kiếm này.
Trong nháy mắt, trời tối lại sáng, đã qua một ngày, Tần Vấn Thiên và Lý Hàn U lại đều vẫn đứng ở đó bất động.
Tần Vấn Thiên cẩn thận nhớ lại chín kiếm trước mình giải, lại ở trong mộng cảnh đi dò xét kiếm thứ mười này, nhìn nó cực chân thật, một lần lại một lần.
Rốt cuộc, giờ khắc này khóe mắt Tần Vấn Thiên lộ ra một mảng ý cười, thấp giọng nói:
- Ta hiểu rồi.
Bên cạnh, ánh mắt Lý Hàn U chợt lóe, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, cười lạnh một tiếng:
- To mồm không biết ngượng.
Kiếm này khó, nàng có lĩnh ngộ khắc sâu, quá khó giải.
Tần Vấn Thiên nhìn nàng một cái, mỉm cười, thế mà lại làm cho người ta như tắm gió xuân, sau đó hắn đưa tay đặt ở trên vách núi, ý niệm câu thông, trong phút chốc, hào quang lấp lánh, một kiếm thông thiên.
Kiếm thứ mười, giải.
Tần Vấn Thiên bước ra một bước về phía trước, biến mất ở trước mặt Lý Hàn U.
- Sao có khả năng?
Lý Hàn U lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng chưa giải kiếm thứ mười, vậy mà có người giải trước nàng.
Nghĩ đến một nụ cười kia của Tần Vấn Thiên khi rời đi, Lý Hàn U thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ kẻ này tâm cơ thâm trầm, rõ ràng trước đó đã từng giải kiếm này, hôm nay cố ý như thế, dẫn ta chú ý, để ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa đối với hắn?
Không đi nghĩ nhiều, Lý Hàn U tiếp tục nhìn về phía vách núi, vô luận như thế nào, Tần Vấn Thiên giải kiếm thành công là sự thật, nàng sao có thể bị kẹt ở kiếm này mãi.
Người trên đỉnh núi thấy Tần Vấn Thiên giải kiếm thứ mười cũng nhịn không được kinh ngạc than thở, hôm nay, không ai hoài nghi ngộ tính của Tần Vấn Thiên nữa, hắn đến sau Lý Hàn U, thế mà giải kiếm thứ mười trước.
Tần Vấn Thiên cũng thầm nghĩ may mắn, kiếm thứ mười quả thật khó giải, nó thế mà giống kiếm thứ tám như đúc, cùng là phong và vũ võ đạo ý chí, căn bản khó có thể tưởng tượng được.
- Bất cứ một loại võ đạo ý chí nào cũng có biến hóa khác nhau, phong, ý chí thứ nhất là phong chi tốc độ, võ đạo ý chí thứ hai có thể là phong xé rách, một loại võ đạo ý chí sau khi đại viên mãn, lại nhiều loại biến hóa, giao dung với võ đạo ý chí khác, đương nhiên cũng có thể sinh ra biến hóa khác nhau.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm thán, nếu như hai người tu hành võ đạo ý chí giống nhau, hơn nữa dung hợp nó, nhưng sau khi dung hợp, bọn họ cũng có có thể sẽ đi con đường khác nhau, tựa như kiếm thứ tám cùng kiếm thứ mười.
- Đường về sau, còn rất dài.
Tần Vấn Thiên cảm thán thật sâu, hắn hôm nay ngay cả một loại võ đạo ý chí đệ nhị cảnh cũng chưa từng đại viên mãn, càng không cần phải nói võ đạo ý chí giao dung, hơn nữa con đường về sau, còn có thể là nhiều loại võ đạo ý chí dung hợp, sẽ đi hướng nào, chính hắn cũng không cách nào đoán trước.
Kiếm thứ mười này, làm Tần Vấn Thiên có một loại hiểu ra, kế tiếp, trong vòng ba ngày, hắn liên tục giải bốn kiếm, trên sơn đạo nhà tranh thổi lên gió lốc kiếm đáng sợ.
Tần Vấn Thiên lại phá kỷ lục, khiến cho trong mảng hạp cốc này chất chứa kiếm uy ngập trời, mọi người nhìn về phía thanh niên kia, tắm rửa hào quang kiếm, lấp lánh vô cùng, thậm chí, trên bầu trời, cũng như có những đôi mắt nhìn mọi thứ xảy ra bên dưới.
Tần Vấn Thiên, trong năm ngày, giải kiếm mười bốn kiếm!