Thái Cổ Thần Vương

Chương 365: Chương 365: Điên cuồng (2)




Mà bây giờ, hắn chỉ có liều mạng, Thần Nguyên là ưu thế của hắn, ba Nguyên Phủ cũng là ưu thế của hắn.

Phốc, phốc, phốc...

Từng mũi tên điên cuồng rơi vào trên người Thư Nguyễn Ngọc, dường như vô cùng vô tận, khoảng cách gần như vậy, mũi tên thuấn sát nàng cũng rất khó ngăn trở, nhất là mũi tên biết biến hướng, Phàm Nhạc không có công kích, dĩ nhiên dùng ý niệm cường đại, đi khống chế mũi tên của Sở Mãng bắn ra.

Chỉ sát na ngắn ngủi, sắc mặt của Thư Nguyễn Ngọc liền đỏ bừng, trên mặt như có thể chảy máu, chỉ cảm thấy trước ngực truyền đến cảm giác khác thường.

Phàm Nhạc khống chế mũi tên, dĩ nhiên không ngừng công kích tô phong của nàng, mặc dù có hỏa diễm áo giáp phòng ngự, nhưng công kích như vậy, để cho nàng điên cuồng.

Tần Vấn Thiên thấy mũi tên công kích, cũng không khỏi xấu hổ, mập mạp chết bầm này thật là nhân tài a, muốn làm nữ nhân kiều diễm kia tức chết.

Bất quá áo giáp hỏa diễm của Thư Nguyễn Ngọc cũng là một môn thần thông, nếu không lấy Sở Mãng Nguyên Phủ lục trọng cảnh, cộng thêm tiễn thuật cường đại, sao có thể không đâm xuyên Tinh Nguyên áo giáp phổ thông.

Trên áo giáp hỏa diễm lưu động Tinh Nguyên chi quang càng cường liệt, quang mang Tinh Hồn không ngừng vung vãi, khí chất của Thư Nguyễn Ngọc như lột xác, chỉ thấy tóc đen của nàng tung bay, cước bộ đi về phía trước, cỗ Hỏa Diễm Ý Chí kia như muốn thiêu đốt thân thể của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên vẫn uẩn nhưỡng, bàn tay vỗ vào trước ngực của mình, huyết quang lần thứ hai nhảy vào trong Hoàng Tuyền bia, uy lực của bia đá càng cường đại, trấn áp xuống, điên cuồng áp chế Thư Nguyễn Ngọc bạo phát.

- Nguyễn Ngọc.

Đúng lúc này, phía sau Thư Nguyễn Ngọc có một đạo lưu quang phóng tới, thân ảnh ấy nháy mắt hàng lâm, bàn tay trảo một cái, Trích Tinh chưởng ấn khủng bố chộp tới Tần Vấn Thiên.

- Dương Phàm.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên trầm xuống, thân thể lui nhanh, nhưng chưởng ấn kinh khủng kia như trước càn quét ở trên người, một tiếng nổ vang ầm ầm, Tần Vấn Thiên phun ra một ngụm máu tươi, bị chấn bay ra ngoài.

- Muốn chết.

Đôi mắt của Dương Phàm như điện, Trích Tinh chưởng lần thứ hai lao thẳng về phía Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng, mũi tên nộ khiếu, nhưng ở dưới Trích Tinh chưởng trực tiếp nát bấy, ầm ầm nổ vang, thân thể của Phàm Nhạc Sở Mãng đều bị đánh bay ra ngoài.

Cường giả trên Thiên Mệnh bảng, đám người Sở Mãng Phàm Nhạc quả thực kém quá lớn.

- Trở về?

Trên người Tần Vấn Thiên khí tức phù động, ra lệnh một tiếng, tức khắc lưỡi đao Khôi Lỗi gào thét về phía Dương Phàm, thần sắc của Dương Phàm trầm xuống, chỉ thấy lưỡi đao Khôi Lỗi kia điên cuồng xông về phía hắn, trực tiếp chém giết qua, ánh đao kia như muốn chém đứt hư không.

Lúc này ở trong con ngươi của Tần Vấn Thiên, đã có sát cơ mãnh liệt, quản hắn là ai, đã đến mức độ này, không cần lại có bất kỳ lưu thủ.

- Chúng ta đi qua, giết hắn.

Hoa Tiêu Vân nhìn thấy Khôi Lỗi ly khai, nhìn hộ vệ ở bên cạnh nói, hộ vệ kia khẽ gật đầu, mang theo Hoa Tiêu Vân gào thét lao về phía Tần Vấn Thiên, nhưng ở trước khi hắn ra tay, Tần Vấn Thiên đã động, hư không dạo bước, đi về phía Thư Nguyễn Ngọc, trong con ngươi ẩn chứa một luồng lãnh mang đáng sợ.

Thư Nguyễn Ngọc thấy Tần Vấn Thiên chủ động đi về phía nàng, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên tức giận cường liệt, hỏa diễm trong bàn tay càng ngày càng mạnh, như lạc hồng dung nham, tràn đầy khí tức nóng bỏng khiến người ta sợ hãi.

- Ô...ô...n...g.

Cuồng phong xẹt qua, Tần Vấn Thiên xông về phía Thư Nguyễn Ngọc.

- Ngươi muốn chết.

Thư Nguyễn Ngọc vung thủ chưởng, giết về phía Tần Vấn Thiên, hỏa diễm phần thiên, vùng không gian kia như cháy rừng rực.

Cũng cùng lúc này, song chưởng của Tần Vấn Thiên đồng thời đánh ra, một sát na này, Nguyên Phủ cùng luân mạch hoàn toàn bạo động, toàn bộ Thần Nguyên bạo phát, hóa thành sát lục chi kiếm vô tận, che khuất bầu trời.

Khí lưu hủy diệt điên cuồng tịch quyển, Thư Nguyễn Ngọc cảm giác được công kích vô tận, sắc mặt cứng đờ, song chưởng đồng thời phách ra, từng thân ảnh hỏa diễm điên cuồng chống lại Thần Nguyên bạo phát, trong hư không Hoàng Tuyền bia trấn áp xuống, Thư Nguyễn Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, rốt cục nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, tiếng răng rắc thanh thúy truyền ra, áo giáp vỡ vụn.

Ở trong khí lưu hủy diệt, nàng bỗng nhiên thấy được một con ngươi yêu dị, con ngươi này càn quét qua, lại để cho nàng run lên.

- Cút.

Thư Nguyễn Ngọc như ý thức được Tần Vấn Thiên sẽ vào lúc này công kích, lần thứ hai huy động chưởng lực, nàng hiển nhiên chưa từng liệu đến Tần Vấn Thiên sẽ bộc phát ra lực lượng đáng sợ như thế, bằng không sẽ không cận chiến như vậy.

- Phốc...

Một ngụm huyết dịch phun lên mặt Thư Nguyễn Ngọc, đó là huyết dịch của Tần Vấn Thiên, cảnh này khiến con ngươi của Thư Nguyễn Ngọc nhắm lại, sau một khắc, một đôi tay tràn ngập lực lượng trực tiếp khắc ở trước ngực nàng, lực lượng hủy diệt điên cuồng nhảy vào thân thể nàng.

- Ô...ô...n...g!

Ngọn lửa cuồng bạo bắt đầu cháy rừng rực, thân thể Tần Vấn Thiên cũng theo đó cùng nhau thiêu đốt.

- Ngươi muốn đồng quy vu tận sao?

Một thanh âm lạnh như băng vang vọng ở trong đầu Thư Nguyễn Ngọc, làm cho nội tâm nàng run lên, Tần Vấn Thiên không thương tiếc cho nàng thêm mấy chưởng, làm cho khóe miệng nàng không ngừng tràn ra máu tươi.

- Buông nàng ra.

Một tiếng rống giận truyền tới, thời điểm hộ vệ của Hoa Tiêu Vân giết tới, lưỡi đao Khôi Lỗi liền từ bỏ chặn giết Dương Phàm, mà lựa chọn ngăn cản hộ vệ của Hoa Tiêu Vân, ở trong sát na ngắn ngủi, Tần Vấn Thiên đã bắt Thư Nguyễn Ngọc, nhưng ngoại nhân thoạt nhìn, thật giống như Tần Vấn Thiên ôm Thư Nguyễn Ngọc thật chặc.

Một màn như vậy, Dương Phàm làm sao có thể không bạo nộ, Thư Nguyễn Ngọc cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

Nàng vốn còn có cơ hội, nhưng thanh âm của Tần Vấn Thiên lạnh như băng, ngươi muốn đồng quy vu tận sao? Làm cho nàng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, nhưng Tần Vấn Thiên lại không có một chút khách khí lần thứ hai cho nàng mấy chưởng, lúc này mới dẫn đến nàng bị Tần Vấn Thiên chế trụ.

Tần Vấn Thiên cũng bị thương rất nặng, nếu không phải hắn liều mạng cogn6 kích, căn bản không có cơ hội chế trụ Thư Nguyễn Ngọc, bây giờ, ba Nguyên Phủ trong cơ thể hắn đều sắp khô kiệt, chỉ có Yêu chi Nguyên Phủ còn có Tinh Nguyên, nhưng loại trình độ chiến đấu này, chống đỡ không được bao lâu.

- Ngươi là Trảm Trần.

Trong hư không truyền đến một thanh âm, đó là thanh âm của Bạch Lộc Cảnh.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua, nhìn chằm chằm kiếm khách mặt nạ trong hư không, lại quét về phía đám người Dương Phàm, Hoa Tiêu Vân ở chung quanh, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo.

Xem ra, những người Vọng Châu Thành này là dung không được hắn, nhưng hắn lại có cái gì phải sợ!

Nghĩ vậy, trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên vẻ tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.