Trảm Trần, thiên kiêu của Đan Vương điện.
Dương Phàm, thiên kiêu của Trích Tinh phủ.
Hoa Tiêu Vân, tuy bản thân không được tốt lắm, ở Hoa gia khả năng địa vị không cao, nhưng ca ca của hắn Hoa Thái Hư, Thiên Mệnh bảng thứ nhất.
Những người này, đều ghi hận mình, đối với Trảm Trần mà nói, là muốn diệt khẩu.
Dương Phàm, có lẽ trong mắt hắn, giết mình hay không không đáng kể, nếu gặp gỡ, giết liền giết.
Đã như vậy, Vọng Châu thành này, hắn lưu lại, còn có gì phải sợ hãi?
- Ha ha.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, thấy hộ vệ của Hoa Tiêu Vân áp bách mà đến, cười lạnh một tiếng:
- Không muốn nàng chết, ngươi tốt nhất đứng yên đừng nhúc nhích.
- Nàng cùng ta có quan hệ gì đâu?
Hộ vệ của Hoa Tiêu Vân lạnh nhạt nói.
- Lời này ngươi nói với Dương Phàm đi.
Tần Vấn Thiên cười lạnh, tức khắc hộ vệ của Hoa Tiêu Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như Tần Vấn Thiên thật điên cuồng giết chết nữ nhân này, mặc dù Dương Phàm không tha cho Tần Vấn Thiên, nhưng nếu đối phương giận chó đánh mèo hắn, hắn chỉ là một hộ vệ Thiên Cương cảnh, có lẽ khó thoát bàn tay của Trích Tinh phủ.
- Buông nàng ra, ta ngươi xóa bỏ việc này.
Dương Phàm nhìn Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Ngươi muốn động thủ liền động thủ, thời khắc này lại muốn xóa bỏ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên lạnh lùng đảo qua Dương Phàm, thả Thư Nguyễn Ngọc ra? Hắn có thể đi ra Vọng Châu thành hay không cũng là vấn đề.
Hôm nay hắn, sao lại đơn giản tin tưởng địch nhân của mình.
- Tiểu Hỗn Đản, qua đây.
Tần Vấn Thiên nhìn Tiểu Hỗn Đản, tiểu tử kia tức khắc mang theo Phàm Nhạc cùng với Sở Mãng tới bên cạnh hắn.
- Buông.
Thư Nguyễn Ngọc chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ không gì sánh được, nàng bị Tần Vấn Thiên ôm chặt, tư thế ái muội, cả người giống như nằm ở trên người Tần Vấn Thiên.
- Thư cô nương nói chuyện quá buồn cười.
Bàn tay của Tần Vấn Thiên run lên, lần thứ hai cho Thư Nguyễn Ngọc một chưởng, lực lượng kinh khủng nhảy vào trong thân thể nàng, làm cho Thư Nguyễn Ngọc lần thứ hai kêu lên một tiếng đau đớn.
- Thư cô nương ta muốn giết ngươi, thì không nên nói lời chê cười nữa.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, đôi mắt của Dương Phàm âm u, như có thể giết người.
Vô cùng nhục nhã, Thư Nguyễn Ngọc, là vị hôn thê của Dương Phàm hắn, bây giờ bị Tần Vấn Thiên nhục nhã.
- Ngươi còn dám động nàng mảy may, ta bảo chứng, ngươi chắc chắn phải chết.
Dương Phàm lạnh lùng uy hiếp.
- Có thể cùng người đẹp chết, vô oán.
Tần Vấn Thiên châm chọc cười một tiếng, hắn đâu có chút sợ hãi.
Thu ánh mắt nhìn hư không, con ngươi của hắn quét về phía kiếm khách mặt nạ ở trong hư không, cười nói:
- Bất quá, Dương Phàm ngươi coi trọng nữ nhân này, xem ra cảm tình không giống bình thường, còn khá hơn Trảm Trần nhiều.
- Ô...ô...n...g!
Tiếng nói của hắn hạ xuống, kiếm khách mặt nạ gào thét đến, Bạch Lộc Cảnh che ở phía trước hắn, làm cho Tần Vấn Thiên cười lạnh một tiếng:
- Xem ra ngươi quả thật là Trảm Trần.
Đôi mắt của kiếm khách mặt nạ ngưng lại, trong lòng biết mắc lừa, chỉ thấy Tần Vấn Thiên tiếp tục nói:
- Trảm Trần, ngươi ở trong Thần Văn thí luyện chi địa không dám bước qua bẫy rập Thần Văn, để cho ngươi người yêu dùng đan dược kích phát tiềm lực nghe lệnh của ngươi, để cho nàng dò đường cho ngươi, sau cùng chết ở trong thí luyện chi địa, không nghĩ tới bị ta gặp được, muốn giết người diệt khẩu, không khỏi quá nóng lòng đi.
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, lộ ra vẻ chấn động.
Trảm Trần, tự tay hại chết người yêu của hắn?
Trảm Trần đã muốn giết mình như vậy, như vậy bí mật này, cũng không cần ẩn dấu, để cho hắn trở về làm sao giải thích với Đan Vương điện đi.
- Đáng thương hồng nhan, rõ ràng biết ngươi lòng muông dạ thú, biết đan dược có độc, vẫn cam tâm dùng, chịu chết cho ngươi, Trảm Trần, lương tri của ngươi ở đâu.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói, lúc này thanh niên mặt nạ kia trái lại bình tĩnh, không dám giết Tần Vấn Thiên, thời khắc này nếu như hắn lại điên cuồng nhằm về phía Tần Vấn Thiên, như vậy, không thể nghi ngờ là thừa nhận hắn chính là Trảm Trần.
Đồng thời cũng thừa nhận, Tần Vấn Thiên nói thật.
Trảm Trần, tuyệt đối không thể thừa nhận, mặc dù thời khắc này trong lòng hắn sát ý ngập trời, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không ai thấy mặt mũi thực của hắn, hắn không phải Trảm Trần, tự nhiên chưa nói tới giết người diệt khẩu.
Nhưng ở trong lòng hắn, đã phán Tần Vấn Thiên tử hình.
- Cảnh đại ca, sau này nếu như Trảm Trần đối phó ngươi, đã nói lên người trước mắt tất là Trảm Trần.
Tần Vấn Thiên cười lạnh nói, hiện tại Trảm Trần đã không tiếp thu, vậy tương lai nếu như Trảm Trần đối phó Bạch Lộc Cảnh, như vậy thì biến tướng thừa nhận hiện tại hắn ở đây, đang cùng Bạch Lộc Cảnh giao thủ, cũng tương đương với thừa nhận Tần Vấn Thiên nói, có lẽ khi đó, Đan Vương điện cũng sẽ không giúp Trảm Trần hắn a.
Cái oán khí này, Trảm Trần là phải nín, chết cũng không thể thừa nhận hôm nay tới là hắn, ai bảo hắn ngụy trang thành sát thủ đến đây đối phó Tần Vấn Thiên.
Thời khắc này Trảm Trần, trong lòng biệt khuất không gì sánh được, hận ý ngập trời.
- Ngươi nhất định phải chết.
Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nụ cười trên mặt càng hung ác dữ tợn, Tần Vấn Thiên này đại khái là điên, bắt cóc Thư Nguyễn Ngọc, lại bạo lộ bí mật của Trảm Trần, vô luận thật hay giả, Trảm Trần đều muốn giết Tần Vấn Thiên.
Trảm Trần không thừa nhận ngày hôm nay hắn tới, cũng sẽ không thừa nhận Tần Vấn Thiên nói, nhưng chỉ cần hắn nói Tần Vấn Thiên ngậm máu phun người vấy bẩn hắn, mượn cớ này, liền đầy đủ giết Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên, chắc chắn phải chết.
Tần Vấn Thiên không để ý đến Hoa Tiêu Vân, ánh mắt của hắn nhìn về phía chiến trường của Thanh Nhi, màn sáng vỡ vụn, thân ảnh của Thanh Nhi xuất hiện.
Kim giáp khôi lỗi đã phế bỏ, nhưng khôi lỗi kia báo hỏng, là bởi vì phụ trợ Thanh Nhi chém giết nữ nhân Thiên Cương cảnh trong Thiên Tàn.
Một khôi lỗi, đổi một vị cường giả Thiên Cương cảnh.
Rất khốc liệt, trong bốn người Thiên Tàn, đã chết ba cái.
Lúc này đây sát thủ Thiên Tàn, có thể nói tổn thương thảm trọng.
Người cuối cùng là phu xe, hắn nhìn chằm chằm Thanh Nhi, sát ý so với thời điểm tới càng cường đại, thực lực của hắn cũng là lợi hại nhất trong Thiên Tàn.
- Ngươi đi trước.
Thanh âm cuối cùng Thanh Nhi thanh thúy vang lên, mặc dù không quay đầu lại, Tần Vấn Thiên cũng biết nàng là nói với mình.
- Ta không có việc gì.
Thấy Tần Vấn Thiên không động, thanh âm thanh thúy của Thanh Nhi vẫn tự tin như vậy.
- Ta không phải lo lắng hắn.
Tần Vấn Thiên mở miệng nói.
Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi giật giật, sau đó có chút hiểu, Tần Vấn Thiên là lo lắng những người khác trong Vọng Châu thành đối phó nàng, như Trích Tinh phủ.&