Thái Cổ Thần Vương

Chương 785: Chương 785: Diệp quốc, Dược Hoàng cốc (1)




Một tháng sau, núi trọng lực, trên hạp cốc, Lưu Vân ngồi ở nơi đó cầm bầu rượu đang uống rượu, ngẫu nhiên sẽ nhìn phía dưới, liền có thể nhìn thấy trong hạp cốc có một vị thanh niên mặc quần áo mỏng manh ra sức chạy.

- Kẻ này, năng lực thích ứng rất mạnh nha, Lăng Sương sư muội, ngươi muốn làm một ngụm hay không.

Lưu Vân mang hồ lô rượu đưa cho Diệp Lăng Sương, lại thấy Diệp Lăng Sương trừng mắt nhìn hắn một cái.

- Không uống thì không uống, cần gì dữ như vậy, tốt xấu cũng là công chúa.

Lưu Vân thu hồi hồ lô rượu, lại thấy vẻ mặt Diệp Lăng Sương trầm xuống, trong mắt đẹp hiện lên ý thương cảm.

- Lưu Vân.

Khương Hoài đứng phía sau lạnh lùng nói, Lưu Vân lại tự uống rượu, thản nhiên nói:

- Sư muội, bình nhạt chút, ta cũng không nói gì sai.

- Biết.

Diệp Lăng Sương nhẹ giọng nói, khiến vẻ mặt Lưu Vân khựng lại, sau đó vui đùa nói:

- Không bằng sư muội gả cho ta đi, ta nhất định chiếu cố sư muội cho tốt.

- Cút.

Diệp Lăng Sương mắng, tên khốn kiếp này da mặt thực sự không phải dày bình thường.

- Ài, xem ra vẫn là cần đi Hồ Quang tiểu trúc tìm tiên tử, tháng sau lại đến thăm hắn.

Lưu Vân xoay người bước chậm, trái lại cũng tiêu diêu tự tại. Diệp Lăng Sương và Khương Hoài lại chưa rời đi, chỉ thấy Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên chạy, thầm nghĩ:

- Hắn năng lực thích ứng thật mạnh, có thể lấy tốc độ như vậy để chạy.

Tần Vấn Thiên lúc vừa bước vào khe núi trọng lực, đi đường cũng khó, hạp cốc trọng lực đáng sợ, đã trải qua suốt một tháng hắn mới chậm rãi thích ứng, có thể dựa vào ý chí cùng lực lượng bản thân để chạy, không ngừng vượt qua cực hạn của mình.

Chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên đi đến cạnh một tảng đá lớn màu mực, thấp giọng nói:

- Không biết tảng đá lớn này nặng bao nhiêu.

Tần Vấn Thiên điều động tinh thần nguyên lực trong cơ thể, sau đó ý chí lực lượng khủng bố bám vào trên cánh tay, trong giây lát dùng sức, tiếng vang ầm ầm truyền ra, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ ôm một tảng đá lớn lên, nhưng sau đó một tiếng chấn động ‘oành’ đáng sợ truyền ra, mặt đất cũng giống như chấn động nứt ra, tảng đá lớn rơi xuống đất, Tần Vấn Thiên ghé vào bên trên thở dốc.

- Tảng đá lớn này là chỉ có vạn cân, nhưng đó là ở nơi khác, mà trọng lực nơi này, là gấp trăm ngàn lần nha.

Trong lòng Tần Vấn Thiên than thở, hắn thế mà không ôm nổi một tảng đá, bất đắc dĩ hắn đi về phía rừng cây kia, cầm lấy cây rìu ở bên cạnh, nhắm cổ thụ chém tới, lại phát hiện cổ thụ chỉ rách một tầng vỏ, hắn không khỏi than thở ở trong lòng, tuy hôm nay lực lượng của hắn bị hạn chế rất nhiều, nhưng cổ thụ này không khỏi quá kiên cố chút.

Quay đầu nhìn thoáng qua bên cạnh một dãy đá tảng kia, tựa như còn có một số tảng đá nhỏ chút, Tần Vấn Thiên đi qua, sau đó ôm nó lên, gian nan bắt đầu bước chậm, đi mỗi một bước, đều lưu lại ở trên mặt đất một dấu chân thật sâu, đặt ở nơi đó, giống như là lún xuống đất.

- Thật nặng.

Tần Vấn Thiên buồn bực, nhưng chỉ có thể nghiến răng kiên trì, đi hơn mười bước, hắn đầy người đều là mồ hôi, nhưng vẫn nghiến chặt răng, ở núi trọng lực này thí luyện, làm hắn tìm được cảm giác lúc trước mới tiếp xúc con đường võ đạo, cảm giác nguyên thủy nhất, không ngừng đột phá cực hạn của mình, do đó áp bức thân thể của mình, khiến lực lượng thân thể trở nên cường đại.

Một tháng qua, hắn dần dần thích ứng trọng lực khủng bố, bản thân cái này đã là tiến bộ thật lớn.

Tần Vấn Thiên yên lặng thí luyện trong núi trọng lực, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy người khác tiến vào, ở một phương hướng khác của hạp cốc thí luyện, ba tháng sau, hắn rốt cuộc có thể ôm được tảng đá lớn, đồng thời tay cầm rìu lớn, chặt cổ thụ.

Mỗi tháng, Lưu Vân và Diệp Lăng Sương đều sẽ đến liếc hắn một cái.

...

Một ngày này, Tần Vấn Thiên lại đang chặt cây, hôm nay hắn chặt xuống mỗi một phát rìu, đều rất nhẹ nhàng, giống như là quán tính, hắn thử mang võ đạo ý chí dung nhập đến trong rìu, mỗi một rìu đều có tiến bộ nhỏ bé, theo thời gian tích lũy, loại tiến bộ này dần dần được phóng đại, hắn mỗi một rìu cũng có thể đủ chém vào sâu hơn chút.

- Kẻ này, tiến bộ thật nhanh.

Bọn Lưu Vân lại tới nữa, ngồi ở trên hạp cốc, nhìn Tần Vấn Thiên chém rìu, chém ở trên cổ thụ, cổ thụ vậy mà lại xuất hiện vết đứt rất sâu, mấy chục rìu hạ xuống, một cây cổ thụ đã đổ xuống.

Một lần này, Lưu Vân hắn mãi không đi, nhìn Tần Vấn Thiên chặt cây, không tới một ngày, Tần Vấn Thiên chặt xong một trăm cây, nhưng hắn lại chưa từ bỏ, tiếp tục chặt.

- Hắn sẽ không chuẩn bị chặt hết mảng rừng cây kia chứ, trưởng lão trồng cây sẽ đau lòng muốn chết.

Lưu Vân lẩm bẩm một tiếng, nơi này mỗi một thân cây, đều là một hạt giống, có thể nhanh chóng khiến cổ thụ trưởng thành lên, sau đó cho đệ tử Trượng Kiếm Tông tới chặt.

- Sao càng lúc càng yếu rồi, một thân cây cần chặt lâu như vậy?

Lưu Vân nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái.

- Hắn không mượn dùng võ đạo ý chí, là đang dùng lực lượng thuần túy chặt.

Diệp Lăng Sương mở miệng nói, khiến Lưu Vân chớp chớp mắt.

- Diệp Lăng Sương.

Lúc này, xa xa có một thanh âm truyền đến, Diệp Lăng Sương quay đầu, liền thấy một bóng người bước chậm đến, làm Diệp Lăng Sương lộ ra vẻ mặt lạ, đây là đệ tử Trượng Kiếm Tông phụ trách đưa tin, đã xảy ra chuyện gì.

- Thư của ngươi.

Đối phương mang một phong thư giao cho Diệp Lăng Sương, Diệp Lăng Sương mở ra xem, toàn thân nháy mắt lạnh lẽo, mặt không còn màu máu, sắc mặt xanh mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.