Thái Cổ Thần Vương

Chương 1020: Chương 1020: Dung hợp chân ý (2)




- Phạm Diệu Ngọc?

Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người nữ tử xuất hiện, rất chật vật, tựa như đang trốn chạy, chính là Phạm Diệu Ngọc.

- Hả?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía mặt sau Phạm Diệu Ngọc cách đó không xa, cuồng sa cuồn cuộn, một nữ tử khác phóng về phía Phạm Diệu Ngọc, ở phía sau nữ tử này, có một bóng người khoanh tay mà đứng đang bước chậm, ánh mắt hắn trống rỗng mà mờ mịt, chính là một vị tiên trong mộ.

Phạm Diệu Ngọc cũng đã thấy Tần Vấn Thiên, thấy Tần Vấn Thiên đi về phía mình, nàng không khỏi hô:

- Cô ta hãm hại ta, đừng tới gần ta bên này, đi về phía khác.

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng, nhìn về phía nữ tử kia, chính là nữ nhân hoàng Cực Thánh Tông hoàng triều Đại Thương nhất mạch đó mở lời châm chọc đối với hắn, hiển nhiên là nữ tử này bị tiên trong mộ nhằm vào, lại cố ý dẫn hướng Phạm Diệu Ngọc, nhưng tiên trong mộ này tựa như cũng không có ý nghĩ giết nàng, chỉ thấy đối phương tùy ý bước chậm, nếu như thực dùng toàn lực, sớm đã giết nàng ta.

- Khúc Ca?

Phạm Diệu Ngọc lại là một người, phía trước nàng cũng có một bóng người chạy tới, chính là Khúc Ca.

- Không sao, hắn hẳn là không có sát niệm.

Thân thể Tần Vấn Thiên đã buông xuống trước người Phạm Diệu Ngọc, nhìn nữ tử chạy tới đó, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, tiên trong mộ phía sau nàng cầm một ống sáo, lúc bước chậm cực kỳ tiêu sái, tướng mạo là phi thường anh tuấn, năm đó rất có thể là một vị tiên phong lưu.

- Chúng ta đi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, Phạm Diệu Ngọc gật đầu, ba người xoay người đạp bước, lại thấy nữ tử phía sau đi theo đến, Tần Vấn Thiên đột ngột xoay người, trong mắt hiện lên một đạo hào quang sắc bén, đâm vào mắt đối phương:

- Theo một bước nữa, giết.

Vừa dứt lời, sát ý sắc bén, nữ tử kia bước chân khựng lại, ánh mắt nhìn Tần Vấn Thiên thế mà mơ hồ có một sự kiêng kị.

- Ngươi làm càn...

Vẻ mặt nữ tử lạnh như băng, Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm nàng, không có sự thu mình lúc ở Hoàng Cực Thánh Tông nữa, ánh mắt hắn rất lạnh, giống như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, có ánh sáng sát phạt.

Nhưng lại thấy lúc này, tiên trong mộ tay cầm ống sáo kia thân thể hóa thành một tàn ảnh, bay về phía Tần Vấn Thiên, tốc độ nhanh như kinh lôi, chỉ thấy ống sáo hắn chỉ ra, một ánh chớp lạnh lẽo bùng nổ tấn công.

Tần Vấn Thiên và Khúc Ca đồng thời đạp một bước, hơn nữa đều là xuất kiếm, kiếm của Khúc Ca như một kiếm phi tiên, tiêu sái vô cùng, lại có uy lực khủng bố, kiếm của Tần Vấn Thiên, bá đạo sắc bén, lộ ra sức bật vô cùng đáng sợ, nổ ‘ầm’ một tiếng, mang mặt đất xé ra một khe hở, Tần Vấn Thiên thế mà lại chặn được một đòn của tiên trong mộ.

- Các ngươi đi trước.

Tần Vấn Thiên nhìn Khúc Ca và Phạm Diệu Ngọc nói, hai người sửng sốt, kinh dị nhìn Tần Vấn Thiên.

- Ngươi đi.

Khúc Ca nói với Phạm Diệu Ngọc.

- Không...

Phạm Diệu Ngọc lắc đầu, khiến Tần Vấn Thiên sửng sốt, mà ở lúc này, cuồng phong tàn sát bừa bãi, chỉ thấy tiên trong mộ kia bước chậm đến, trên người lộ ra một khí chất dữ dội siêu mạnh.

Tần Vấn Thiên bước ra một bước về phía trước, huyết mạch rít gào, cả người trở nên yêu dị vô song, tiếng vang răng rắc truyền ra, quần áo như cũng bị xé rách, hắn khoác áo giáp tinh tú, thân thể trở nên khổng lồ, cầm một thanh phương thiên họa kích màu máu thật lớn, hào quang khủng bố lưu động ở trên phương thiên họa kích, ẩn chứa uy lực làm người ta sợ hãi.

Hơi nước sinh ra, bao phủ tiên trong mộ, từng luồng sóng âm công kích phát ra, tiên trong mộ vung bàn tay, hơi nước cũng như bị trực tiếp chặt đứt, bóng người cầm ống sáo kia đi ra, như là một đạo hào quang giết người, lao về phía Tần Vấn Thiên.

Thần nguyên trong cơ thể Tần Vấn Thiên điên cuồng lao ra, từng luồng lực lượng kỳ diệu lượn lờ ở trên phương thiên họa kích trong tay hắn, cất bước mà ra, phương thiên họa kích trong tay đâm ra, như ẩn như hiện, thời điểm phương thiên họa kích xuất hiện một lần nữa trực tiếp ở trước mặt tiên trong mộ, lực lượng công phạt cuồng bạo vô cùng nổ tung, va chạm cùng công kích của đối phương, đại địa điên cuồng bị xé rách, Khúc Ca và Phạm Diệu Ngọc cũng đồng thời tới tấn công, chỉ thấy thân thể Khúc Ca hóa thành ảo ảnh, từng đạo kiếm quang giống như phi tiên chi kiếm trong hư vô, ra chém giết.

Ống sáo trong tay tiên trong mộ rung động, một ánh sáng mạnh mẽ bùng nổ, thân thể hắn lướt qua đại địa, bạo lui quay về, nháy mắt kéo giãn khoảng cách với bọn Tần Vấn Thiên.

- Dung hợp chân ý.

Tần Vấn Thiên nhìn Khúc Ca một cái, lộ ra một ý cười, không hổ là thiên kiêu Trượng Kiếm tông nhất mạch, thực lực Khúc Ca vẫn rất kinh người.

Tần Vấn Thiên lại không biết giờ phút này trong lòng Khúc Ca thầm run rẩy, nửa năm thời gian, Tần Vấn Thiên thế mà trở nên đáng sợ như vậy.

Về phần nữ tử hoàng triều Đại Thương nhất mạch bên cạnh sớm dại ra ở nơi đó, ba người liên thủ, thế mà đánh lui tiên trong mộ? Hơn nữa, công kích kia của Tần Vấn Thiên, là chính diện va chạm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.