Thái Cổ Thần Vương

Chương 1038: Chương 1038: Gả cho ta đi (2)




Cảnh giới kế tiếp, đúc ra tinh thần Thiên Tượng, vào Thiên Tượng cảnh.

Tần Vấn Thiên hôm nay chuyện duy nhất buồn bực là, sau khi bước vào Thiên Cương cảnh tầng chín, Đế Thiên vẫn như cũ không thể chiến thắng các tiên bị phong ấn tu vi, những kẻ đó quá mạnh, linh trí ký ức của bọn họ tất cả đều chưa từng bị phong, chỉ phong ấn tu vi, vận dụng, dung hợp đối với chân ý đều là đăng phong tạo cực, bọn họ cũng có tiên pháp, uy lực vô cùng, nhưng Đế Thiên tiến bộ cũng khiến các tiên nhân đó kinh hãi không thôi.

Dược Hoàng cốc, xuân ý dạt dào, đập vào mắt một mảng màu xanh lục, từng cái sân giống như phủ đệ tiên gia xây ở giữa dãy núi cổ phong xanh biếc, mùi hoa lan tỏa, giống như không khí cũng đặc biệt tươi mát.

Trên cầu nổi màu xanh lục, có sân nhà gỗ đơn giản, sương mù hư vô mờ mịt, giống như Tiên cảnh, một vị nữ tử tựa lan can cây dây leo cổ màu xanh lục, nhìn các đỉnh núi xa xa, nữ tử áo trắng như tiên, khuôn mặt mang theo mỉm cười, người so với cảnh còn đẹp hơn.

Một bóng người đứng ở phía sau nữ tử áo trắng như tiên, hai tay vờn quanh cái eo nhỏ nhắn kia, tiên tử nhẹ nhàng dựa vào phía sau, đầu vừa vặn dán ở trên mặt bóng người sau lưng, nếu là bị người khác thấy một màn như vậy, chắc chắn hâm mộ chết thanh niên phía sau.

- Sắc lang.

Trên băng ghế dài phía sau có một con chó nhỏ trắng như tuyết nằm, vẻ mặt thảnh thơi tựa như rất thích ý, nheo mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lười biếng, nhưng thanh âm hơi tỏ ra non nớt đó của nó trực tiếp bị hai người không để vào mắt, đoạn thời gian qua nơi này chỉ có Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, trải qua cuộc sống tuyệt vời chỉ làm uyên ương không làm tiên.

- Sao không tu hành nữa, sư tôn nói chàng cũng đã làm được chân ý dung hợp, xông lên Thiên Tượng cảnh giới hẳn là sẽ không quá khó, chỉ cần tu vi đạt tới Thiên Cương cảnh tầng chín đỉnh phong, có lẽ sẽ nước chảy thành sông.

Mạc Khuynh Thành quay đầu lại, cười nói với Tần Vấn Thiên.

Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng với môi đỏ mọng, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng, khiến sắc mặt Mạc Khuynh Thành ửng đỏ, thấp giọng mắng:

- Chàng không chán à.

- Nàng đẹp như vậy, tam sinh tam thế cũng không chán được.

Tần Vấn Thiên cười hôn tiếp, khiến Mạc Khuynh Thành trừng mắt nhìn hắn, quay đầu đi.

- Khuynh Thành.

Lúc này, chỉ nghe Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng mở miệng, Mạc Khuynh Thành lại quay đầu lại, chỉ thấy Tần Vấn Thiên ôm nàng chặt hơn chút, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng như nước.

- Làm sao vậy?

Mạc Khuynh Thành tim đập thình thịch.

- Gả cho ta đi.

Tần Vấn Thiên thâm tình nói. Đã hơn mười năm, từ Sở quốc bắt đầu, không rời không bỏ, hai người đã trải qua quá nhiều rồi, hôm nay, toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực không ai không biết quan hệ của bọn họ, cũng đều hâm mộ chúc phúc bọn họ.

Mắt Mạc Khuynh Thành đỏ lên, trong mắt đẹp tỏa lệ quang, nàng vẫn luôn chờ đợi, đợi Tần Vấn Thiên mở miệng.

Nhìn đôi mắt ươn ướt của Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, dịu dàng nói:

- Xông lên Thiên Tượng cảnh chẳng qua là việc sớm chiều, Khuynh Thành, gả cho ta được không?

- Vâng.

Mạc Khuynh Thành trịnh trọng gật đầu, mắt đỏ lên, vui quá mà khóc, giờ khắc này nàng nở rộ khuôn mặt xinh đẹp, đẹp đến khiến lòng người ta run rẩy.

- Chúng ta đi nơi nào, ngay tại Dược Hoàng cốc sao?

Mạc Khuynh Thành dịu dàng hỏi.

- Đến từ nơi nào, tự nhiên sẽ về nơi đó, Khuynh Thành, nàng cũng đã rất nhiều năm chưa về nhà rồi nhỉ.

Tần Vấn Thiên thở dài nói, Mạc Khuynh Thành từ khi đi Đan Vương điện, liền không về Sở quốc nữa, nay nhoáng lên một cái đã hơn mười năm, Khuynh Thành có thể không nhớ nhà sao?

- Vậy sư tôn bọn họ?

- Tự nhiên đến lúc đó cùng nhau mời qua, chúng ta về Sở quốc trước.

Tần Vấn Thiên cười nói.

Trong lòng Mạc Khuynh Thành lướt qua từng tia dòng nước ấm, nhẹ nhàng tựa vào trước ngực Tần Vấn Thiên, tâm sự của mình, đại khái hắn đều biết nhỉ.

Đến từ nơi nào, thì về nơi đó, nàng quả thực rất muốn về nhà thăm chút.

- Vấn Thiên, chúng ta khi nào trở về.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói.

- Hiện tại, giờ là xuất phát.

Tần Vấn Thiên vuốt mái tóc dài của Mạc Khuynh Thành, sau đó ôm thân thể Mạc Khuynh Thành, thế mà lại trực tiếp lao lên trời, bay về phía hư không, khiến Mạc Khuynh Thành ngẩn ngơ, nhưng một lát sau trong đôi mắt đẹp của nàng ý cười như trước, nghiêng nước nghiêng thành.

- Đợi ta một chút!

Một thanh âm non nớt truyền đến, sau đó chỉ thấy phía dưới một ánh sáng màu trắng bổ nhào vào đầu vai Tần Vấn Thiên, hai người một thú ngự không mà đi.

Sở quốc, lần này từ biệt, đã hơn mười năm, Tần Vấn Thiên, lại há không nhớ người nhà.

Phụ thân Tần Xuyên, Tần Dao tỷ, sư phụ Mạc Thương, bọn họ đều khỏe không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.