Tần Vấn Thiên xoay người, hàn quang lạnh như băng quét về phía đám người Âu Dương Đình, chân bước đi phía trước, ‘ầm’ một tiếng vang lớn, khí thế khủng bố rít gào lao ra, yêu khí xộc thẳng lên trời, đôi mắt lạnh như băng kia đặt ở trên người Âu Dương Đình, thế mà làm cho Âu Dương Đình cảm giác cả người cũng có một cảm giác mát lạnh.
- Thực lực không tệ.
Chỉ thấy thanh niên bên cạnh Âu Dương Đình đi về phía trước một bước, tu vi hắn là Nguyên Phủ cảnh tầng bảy, ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên lộ ra một sự miệt thị, như là quan sát con kiến dưới đất.
- Nhưng đáng tiếc.
Thanh niên thản nhiên mở miệng nói, vài tên hộ vệ công kích về phía ba người Tần Vấn Thiên, tuy bọn tiểu thư thiếu gia này thực lực đều rất mạnh, không cần bọn họ lo lắng, nhưng giờ phút này vẫn phải làm chút chuyện.
- Ông!
Phía sau Tần Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện cánh Côn Bằng, chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, lao thẳng tới Âu Dương Đình.
Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, che ở trước người Tần Vấn Thiên, tinh hồn bùng nổ, trong lòng bàn tay chất chứa một lực lượng hủy diệt màu đen.
- Chết.
Thanh niên thấy Tần Vấn Thiên trực tiếp lao về phía mình, chưởng ấn màu đen đánh giết ra, khí tức bạo ngược kia nháy mắt hóa thành lực lượng hủy diệt, xé rách tới Tần Vấn Thiên.
Huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên sôi trào lên, như yêu thú đến từ thái cổ thức tỉnh, bàn tay hắn lưu chuyển hào quang màu máu, chưởng ấn đột nhiên đánh ra, rống giận một tiếng, như rồng gầm.
Chưởng ấn này chính là thần thông Tần Vấn Thiên ở Vọng Long sơn bích tìm hiểu, một chưởng ra, như long ấn, cánh tay hắn giống như cũng bao trùm vảy rồng, tràn ngập lực lượng bùng nổ, hơn nữa lực lượng này do thần nguyên bùng nổ.
Bên cạnh, hai Âu Dương tiểu thư cười lạnh, một chưởng tồi tâm chưởng ấn này, đủ để lấy mạng Tần Vấn Thiên.
Nhưng khoảnh khắc hai công kích va chạm, long ấn bẻ gãy nghiền nát, nghiền áp mà qua, vẻ mặt thanh niên thay đổi hẳn, hai bàn tay hộ thân, ‘ầm’ một tiếng vang lớn, thân thể hắn bị đánh bay ra ngoài.
Sức bật của Tần Vấn Thiên khủng bố cỡ nào, vô luận là một loại lực lượng nào cũng tràn ngập sức bật, đồng thời bùng nổ ra, giống như hồng hoang mãnh thú, đối phương tuy Nguyên Phủ cảnh tầng bảy, nhưng dưới sự khinh địch thế mà đã bị nghiền áp đánh bay.
- Không ổn.
Đám hộ vệ kia thấy một màn như vậy biến sắc hẳn, vẻ mặt hai nữ tử kia cũng đọng lại ở đó.
Âu Dương Đình lại cảm giác cả người mát lạnh, thân thể của ả cấp tốc lui về phía sau, lại thấy phía trước một đôi mắt lạnh lẽo đến cực điểm đâm vào đầu của ả, ả như thấy được một chùm tia sáng đáng sợ từ mi tâm Tần Vấn Thiên bùng nổ, khiến mắt của ả cũng nhắm lại, khi ả lại lần nữa mở mắt, chỉ thấy một bóng người không ngừng mở rộng ở trong mắt.
Đôi tay lạnh lẽo trực tiếp bóp chặt cổ họng, Âu Dương Đình cảm thấy hít thở cũng dồn dập hẳn lên, sắc mặt tái nhợt, nhìn mắt Tần Vấn Thiên, ả chỉ cảm thấy cả người đều lạnh toát.
- Dừng tay.
Người chung quanh vẻ mặt khó coi đến cực điểm, có nhiều cường giả như vậy, thế mà bị một người Nguyên Phủ tầng năm bắt được Âu Dương Đình, điều này quả thực không thể tha thứ.
Đương nhiên không có ai đoán trước được Tần Vấn Thiên dám ở Âu Dương thế gia càn rỡ như vậy, hơn nữa Nguyên Phủ tầng năm sức bật của hắn thế mà lại đáng sợ như vậy.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đảo qua, nói với đám người:
- Đi tìm Âu Dương Cuồng Sinh tới đây.
- Ta lập tức đi.
Bóng người một nữ tử nháy mắt lóe lên rời đi, không dám trì hoãn, giờ phút này ả cảm thấy, người này có thể thực sự quen biết Âu Dương Cuồng Sinh.
- Buông ta ra trước.
Hai tay Âu Dương Đình cạy tay Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nhìn quét ả một cái, sau đó trực tiếp kéo thân thể của ả tới trước người Phàm Nhạc.
- Bản thân ngươi không chịu xin lỗi, ta chỉ có thể đến giúp ngươi rồi.
Tần Vấn Thiên lạnh lùng nói.
Cạch!
Hai chân Âu Dương Đình trực tiếp bị ép quỳ gối trước người Phàm Nhạc, một màn này khiến người chung quanh thậm chí không dám nhìn, tên điên, gã này là tên điên.
Hắn, thế mà làm cho Âu Dương Đình quỳ xuống.
Nam nữ thanh niên nọ dẫn Tần Vấn Thiên tới Âu Dương thế gia mặt xám như tro tàn, vô luận Tần Vấn Thiên thế nào, hai người bọn họ, chỉ sợ trốn không thoát trách nhiệm.
- Ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Âu Dương Đình gian nan xoay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Âu Dương tiểu thư, nếu không phải ở Âu Dương thế gia, chỉ cái tính cách này của ngươi, đã đủ ta giết ngươi rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương lạnh lùng nói. Tần Vấn Thiên không phải là người lỗ mãng, trên thực tế hắn hôm nay đã tương đối khắc chế bản thân, nhưng mà hắn sau khi thử, đã biết ở đây là không có cách nào nói đạo lý với Âu Dương Đình, chỉ có thể dùng phương thức như vậy.
Động tĩnh bên này rất nhanh khiến rất nhiều cường giả gào thét mà đến, cường giả trong giáo trường này vốn là không nhiều, không có ai sẽ đoán trước được ở trong Âu Dương thế gia sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Những bóng người đó đứng ở trên hư không, nhìn chằm chằm một màn phía dưới vẻ mặt ai cũng như đao, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Thả nàng ra.
Một bóng người áo trắng tuấn tú phi phàm, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Vấn Thiên.
- Người trẻ tuổi, ngươi biết mình đang làm cái gì không?
Xa xa một thanh âm bay tới, sau đó một lão giả bước chậm đến chỗ này, nhìn lướt qua Tần Vấn Thiên, một ánh mắt, lại cho Tần Vấn Thiên áp lực cường đại.
- Bằng hữu của ta bồi Âu Dương Đình thí luyện, đã thắng, Âu Dương Đình muốn chặt tay hắn, ta bảo ả xin lỗi, ả muốn chặt một tay của ta, Âu Dương Đình ả, xem chúng ta là nô bộc sao, tiền bối nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía lão giả trên hư không, lão giả kia vẻ mặt không vui nhìn quét Âu Dương Đình một cái, hành vi như vậy, mất thân phận.
Thua thì thua rồi, thế mà chặt tay chân người ta.
- Mạng của các ngươi, cũng không đủ đền tội, huống chi là một tay.
Trên thân thanh niên áo trắng tràn ngập hàn ý.
- Xem ra một cái quỳ này, nhẹ rồi.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua thanh niên trong hư không, bàn tay dùng sức, vang ‘ầm’ một tiếng, đầu Âu Dương Đình trực tiếp dập trên mặt đất, trong phút chốc, trên thân thanh niên nở rộ sát khí khủng bố.
- Nếu huynh đệ ta cụt tay, mười cái mạng rẻ của ả, cũng không đủ đền.
Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua hư không, đáp lại.
- Nói hay.
Lại một đám bóng người gào thét mà đến, khiến trong lòng mọi người nhảy lên, tên chết tiệt nào thế mà còn dám nói ra lời như vậy, đây không phải muốn chết sao?