Thái Cổ Thần Vương

Chương 820: Chương 820: Hàng lâm Tề vương phủ (2)




Thạch Hiên mang nó giao cho Diệp Lăng Sương, Diệp Lăng Sương nhìn Nhân Hoàng một cái, thấy Nhân Hoàng gật đầu với nàng, nàng liền đón lấy, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, đối với Thiết Huyết doanh cùng với Thần Tiễn doanh nàng cũng chưa từng nghe nói, nghĩ hẳn đây là đích hệ của phụ hoàng, nhất định không tầm thường, nhưng hôm nay mang binh phủ hai doanh giao cho nàng lại là vì sao?

- Thuộc hạ đi ngay bây giờ.

Thạch Hiên nhìn Nhân Hoàng mở miệng nói, lại thấy Nhân Hoàng lại dặn một tiếng:

- Ngươi tự thống lĩnh triệu tập Long Tượng quân, âm thầm tiếp ứng, không cần lộ diện.

- Vâng.

Thạch Hiên gật đầu, lập tức lui ra.

- Nhân Hoàng.

Hoàng Hậu mắt lộ ra sầu lo, có chút lo lắng nhìn Nhân Hoàng, nàng biết Thạch Hiên là người thế nào, cũng biết Long Tượng quân ý nghĩa cái gì, hôm nay Nhân Hoàng tính bại lộ bọn họ sao?

- Không sao, Tề vương hắn sớm đã không để chủ quân vào mắt, đã như thế, ta ngược lại muốn xem hắn rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng.

Trong đôi mắt Nhân Hoàng hiện lên một sự sắc bén, sau đó nhìn về phía Diệp Lăng Sương, nói:

- Vấn Thiên hắn gặp được Diệp Không Phàm ám sát, hơn nữa Diệp Không Phàm bên ngoài phát tán lời đồn phá hủy thanh danh Khuynh Thành, hôm nay Vấn Thiên đang theo người của Trượng Kiếm tông hướng đến hoàng cung, nhất định sẽ tới Tề vương cung, đến lúc đó, Diệp Không Phàm sẽ sai người ra sức tấn công đám người Trượng Kiếm tông, con suất lĩnh người hai doanh, truyền Nhân Hoàng lệnh, Tề vương thế tử Diệp Không Phàm, kẻ khả nghi phá hỏng danh dự thánh nữ Dược Hoàng cốc, muốn giết nghĩa tử của ta, truy bắt hắn hỏi tội, Tề vương phủ nếu chống cự, coi là phản nghịch.

Lời của Nhân Hoàng, tất cả đều kinh ngạc, vẻ mặt Hoàng Hậu và Diệp Lăng Sương liên tục đại biến, hôm nay Tề vương đã nắm giữ lực lượng rất mạnh, sở dĩ chưa đoạt vị chỉ là cố kỵ Nhân Hoàng chưa chết, dù sao Nhân Hoàng chiến lực ngập trời, vô địch Diệp quốc, chưa đợi được hắn độc phát mà chết, Tề vương không muốn mạo hiểm, hắn thà rằng chờ, nhưng hôm nay Nhân Hoàng chủ động ra đòn, nháy mắt có thể dẫn cả thành mưa gió, ép Tề vương phản loạn.

- Phụ hoàng.

Diệp Lăng Sương cả kinh biến sắc, hô.

- Lăng Sương, làm theo lời ta là được, Tề vương nếu phản, dẫn một chỗ động toàn thân, có bao nhiêu người phản, liền có thể thấy được rành mạch.

Nhân Hoàng bình tĩnh nói.

- Nếu như Tề vương trực tiếp công tới, chúng ta ứng đối như thế nào?

Diệp Lăng Sương vẫn kinh hãi như cũ, hỏi.

- Yên tâm, hắn không dám.

Nhân Hoàng giống như đối với tất cả đều hiểu rõ trong lòng, giống như lại khôi phục phong thái ngày xưa, nhìn thấy vẻ mặt Nhân Hoàng, Hoàng Hậu vậy mà nhịn không được trong lòng khẽ run, lập tức nói:

- Lăng Sương, dựa theo phụ hoàng con nói đi làm đi.

- Lăng Sương, việc dư thừa, Thạch Hiên tự sẽ giải quyết, con đừng lo, điều con phải làm, chỉ là giúp Vấn Thiên, để Diệp Không Phàm thấy rõ bản thân, ta cũng muốn biết, Vấn Thiên hắn tru sát Diệp Không Phàm như thế nào.

Trong ánh mắt Nhân Hoàng hiện lên một ánh sáng sắc bén, vậy mà mơ hồ có ý bức người, giống như lại khôi phục tuyệt đại tao nhã của ngày xưa.

Ngoài Nhân Hoàng điện, cường giả hội tụ, sát khí ngút trời, tất cả mọi người trong lòng đều run rẩy dữ dội, đám người Nhân Hoàng nhất mạch mơ hồ lo lắng cho Nhân Hoàng, mà người Tề vương nhất mạch thì trong lòng cười lạnh.

Nhân Hoàng, rốt cuộc sắp không được rồi sao, muốn liều chết một lần, nào có đơn giản như vậy!

Nghĩ đến đây, trên mặt bọn họ đều treo lên nụ cười âm lạnh, chỉ sợ Nhân Hoàng đại thế đã mất, Diệp quốc, sắp biến thiên rồi.

...

Tề vương cung, uy nghiêm hùng hồn, thủ vệ nghiêm ngặt, bên ngoài có cổ đạo màu vàng, đi thông trong Tề vương cung, chỉ thấy giờ phút này, một đám bóng người xuất hiện, bước chậm trên không, những người này tất cả đều khí thế ngập trời, sát khí lạnh thấu xương.

- Tề vương cung, ai dám xông loạn.

Tường thành cung điện, một thanh âm lạnh như băng cuồn cuộn truyền đến, chấn động không trung, Đoạn Hàn toàn thân đồ đen, bước chậm ra, lạnh lùng quát một tiếng:

- Tử Lôi tông Diệp Không Phàm, đã dám làm việc xấu xa như thế, lăn ra đây.

- Lăn ra đây, lăn ra đây...

Trong thiên địa như có thanh âm quanh quẩn, truyền cả Tề vương phủ, khiến rất nhiều người Tề vương phủ vẻ mặt liên tục biến hóa, nhìn về phía ngoài Tề vương cung, thế mà có người lớn mật như vậy, tới đây khiêu khích uy nghiêm thế tử.

Diệp Không Phàm đứng ở trên một chỗ bậc thang trong cung điện, ánh mắt nhìn ra phương xa, hắn sao có thể đi ra, nếu không an bài cho đối phương một cái tội danh tự tiện xông vào Tề vương phủ, có thể nào đối phó các đệ tử Trượng Kiếm tông kia.

- Nơi đây không phải chỗ các ngươi có thể đến, cút.

Diệp Không Phàm hét lớn một tiếng, thanh âm quanh quẩn hư không, thế mà lại cùng thanh âm Đoạn Hàn cách không đối chọi.

Đoạn Hàn tối đen con ngươi trong bắn ra lãnh mũi nhọn, Diệp Không Phàm tâm tư hắn như thế nào liêu không thể tưởng được, chỉ thấy hắn bước chậm mà ra, nói:

- Giết tiến đi.

- Đợi chút.

Xa xa có thanh âm truyền đến, ánh mắt đám người Đoạn Hàn đảo qua, nhìn về phía sau, chỉ thấy xa xa sát khí ngập trời, Diệp Lăng Sương mặc áo giáp, tư thế oai hùng hiên ngang, dẫn hai đại trận doanh đến, không bao lâu đã buông xuống bên ngoài Tề vương phủ.

Diệp Lăng Sương đứng trên không trung, giận quát một tiếng:

- Tề vương thế tử Diệp Không Phàm, bịa đặt nói xấu thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại lấy độc kế hại chết đám người Đông Sơn hầu phủ, muốn giết hại nghĩa tử Tần Vấn Thiên của Nhân Hoàng, hôm nay, Nhân Hoàng có lệnh, truy bắt Diệp Không Phàm đến hỏi tội, phản kháng, coi như phản nghịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.