- Cảm ơn tỷ phu.
- Ân.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành nhìn nhau cười cười. Nghe Linh Duyệt gọi tỷ tỷ, tỷ phu mà trong lòng bọn họ thoải mái lắm. Chuyện tình cảm của Mạc Phong và Linh Duyệt, bọn họ sẽ không can thiệp, chuyện gì làm được thì sẽ làm. Cách xưng hô này của Linh Duyệt xem như ngầm thừa nhận tình cảm của nàng và Mạc Phong.
- Tỷ, tỷ phu, các người bất công.
Mạc Vũ lúc này cười khanh khách, mượn gió bẻ măng nói.
- Về rồi sẽ không thiếu phần muội đâu.
Mạc Khuynh Thành liếc yêu nha đầu kia một cái, lúc này Mạc Vũ mới cười mỹ mãn.
- Hinh Nhi cũng muốn.
Hinh Nhi ngồi trong lòng Mạc Khuynh Thành liếc mắt nhìn sang. Thấy bộ dạng đáng yêu đó, Mạc Khuynh Thành cười cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
- Được, đương nhiên Hinh Nhi cũng có.
- Tiên tử tỷ tỷ thật tốt.
Bàn tay nhỏ bé của tiểu Hinh Nhi vuốt ve khuôn mặt Mạc Khuynh Thành, vui mừng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nhìn thấy việc này, mọi người đều tươi cười vui vẻ, không khí như vậy làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
- Ngồi xuống trò chuyện đi.
Tần Vấn Thiên thấy mọi người vẫn còn đứng đó thì cất tiếng nói, sau đó quay sang nhìn Túy Tửu tiên và Mục Nhu, cười nói:
- Làm vài chén chứ?
- Được. Ta đi lấy rượu.
Túy Tửu tiên cười cười quay người rời đi. Mọi người ngồi xuống, hộ vệ của Linh Duyệt rất thức thời lui ra ngoài. Mặc dù trong đám bọn họ có cường giả Thiên Cương cảnh, vốn có thể xưng vương tại nước Sở, nhưng ở trước mặt đôi phu thê này, trừ phi là bằng hữu thân nhân, bằng không, e rằng Thiên Cương Cảnh cũng không có tư cách ngồi ở nơi này.
Túy Tửu tiên lấy từ hầm rượu ra một loại rượu ngon nhất, uống vào ngọt ngào vừa miệng, xuống đến bụng thì nóng rát, thậm chí còn ẩn ẩn thấy thẩm thấu vào từng mạch máu. Người uống rồi đều có thể cảm nhận được hiệu quả của rượu.
- Ngày trước ta đã biết ngươi là long phượng trong loài người, lần từ biệt mười năm trước, ta cũng chỉ có thể ngưỡng vọng ngươi. Sớm biết như vậy thì ta đã theo ngươi đi ra ngoài lưu lạc giống Sở Mãng rồi.
Túy Tửu tiên tiên uống cạn một chén rượu rồi cảm thán một tiếng.
- Ngươi là tiên từ trong rượu mà ra, trời sinh tính tình tiêu sái không thích bị trói buộc, nhất định vô câu vô thúc. Dù cho có quay ngược về quá khứ thì ngươi vẫn sẽ không đi theo ta đâu.
Tần Vấn Thiên cười nói, dường như đã nhìn thấu tính cách của Túy Tửu tiên.
- Không nghĩ tới ngoài Vô Vi, xem như ngươi cũng hiểu tính ta.
Túy tửu tiên cười nói:
- Nhớ năm đó tại Quân Lâm yến, ta cùng Vô Vi hạ tiền đặt cược vào ngươi, khi đó chúng ta đều không cho rằng mình có thể thắng, lại không nghĩ rằng kết cục còn đặc sắc hơn cả tưởng tượng.
Túy Tửu tiên uống thêm vài chén nữa, vừa nhắc lại chuyện xưa. Mục Nhu ở bên cạnh lắng nghe, nàng vô cùng im lặng. Có lẽ nàng cũng không biết nên nói cái gì. Chẳng lẽ giờ lại nói nàng đã thầm mến thanh niên trước mắt này từ mười năm trước? Giờ đây nhìn hắn và Mạc Khuynh Thành ngồi chung một chỗ, thâm tâm Mục Nhu chỉ còn lại chúc phúc chân thành. Bọn họ nhất định là thần tiên quyến lữ.
Vào thời điểm đám người Tần Vấn Thiên nói chuyện phiếm ở Túy Tửu lâu, một mặt làm náo nhiệt Túy Tửu lâu, một mặt các tin tức trọng điểm về Túy Tửu lâu cũng cấp tốc lan truyền vào hoàng thành Sở quốc.
Mười năm sau, Tần Vấn Thiên đoạt được đệ nhất Quân Lâm yến năm đó đã nắm tay đệ nhất mỹ nữ Sở quốc Mạc Khuynh Thành, quay lại Sở quốc.
Trong Túy Tửu lâu, Tần Vấn Thiên phát sinh mâu thuẫn với người của Thanh Vân đế quốc và Phiêu Miểu Phong, cường thế tru sát một người, cũng đuổi đám người còn lại rời đi, lưu lại cuồng ngôn, trong bảy ngày, bảo chủ nhân Thanh Vân đế quốc đến đây gặp hắn.
Rất hiển nhiên, chỉ một động tĩnh nhỏ phát sinh ở Túy Tửu lâu cũng khó tránh khỏi tai mắt của người đến quán uống rượu. Đạo tin tức này dùng tốc độ khủng bố lan truyền khắp nơi, làm cho hoàng thành Sở quốc phải khiếp sợ.
Hơn mười năm, tuy rằng Tần Vấn Thiên rời đi đã lâu nhưng cố sự về hắn vẫn có người nhắc tới. Trong suốt mười năm này, Sở Vô Vi chấp chưởng Sở quốc, chỉ bởi vì một câu nói năm đó của Tần Vấn Thiên. Người như vậy trở về, làm sao lại không làm hoàng thành Sở quốc chấn động cho được.
Thế giới bên ngoài thì chấn động, trong Túy Tửu lâu vẫn bình lặng an tĩnh như cũ. Không qua bao lâu, quân vương Sở Vô Vi tự mình dẫn người đến Túy Tửu lâu, lại khiến cho người ở Túy Tửu lâu thất kinh lần nữa. Hóa ra những lời truyền miệng năm đó là thật. Tần Vấn Thiên vừa mới xuất hiện, Sở Vô Vi đã đích thân tới bái phỏng trước.
Sở Vô Vi và Sở Mãng cùng nhau xuất hiện tại quán rượu, Tần Vấn Thiên đương nhiên vô cùng cao hứng. Sở Mãng đại ca quả nhiên đã về Sở quốc trước hắn một bước, xem ra cảm tình của hắn đối với huynh trưởng Sở Vô Vi vẫn không thay đổi.
- Đã lâu không gặp.
Sở Vô Vi vẫn tiêu sái không bị trói buộc như xưa, hắn cười nói với Tần Vấn Thiên.
- Đã lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên khởi thân đứng dậy, ôm lấy Sở Mãng mà cười nói:
- Sở Mãng đại ca, có khỏe không-
- Ân, ta rất khỏe.
Sở Mãng cũng dùng sức ôm lấy Tần Vấn Thiên, chất phác cười. Sở Vô Vi nhìn quan hệ của hai người, mơi đáy mắt lộ ra một mạt vui vẻ nhàn nhạt.