Thái Cổ Thần Vương

Chương 236: Chương 236: Khôi phục




Sở Vô Vi rất nhanh liền dẹp loạn Hoàng thành, sau đó mạnh tay thành lập Đế Tinh học viện, mỗi một sự kiện, đều khiến người ta nhìn thấy phong thái của Đại hoàng tử ngày trước.

Tuy nói trận đánh cờ này Tần Vấn Thiên là nhân vật chủ yếu, nhưng Sở Vô Vi yếu nhất thế trong các thế lực, sau cùng lại đăng lâm Vương tọa, có thể nghĩ hắn lợi hại, không thể không làm cho rất nhiều người nghiêm túc nhìn kỹ Đại hoàng tử này.

Đế Tinh học viện, Tần Vấn Thiên nhìn từng tòa gác cao đột ngột từ mặt đất mọc lên, ngoài học viện bắt đầu chiêu sinh, cùng với nghênh tiếp học viên ngày trước ly khai học viện trở về, không khí rất náo nhiệt.

- Ta còn nghĩ mình nhìn không thấy ngày này, không nghĩ tới, đến nhanh như vậy.

Nhậm Thiên Hành đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, ở trong con ngươi của hắn mang theo một tia vui vẻ, có thể thấy Đế Tinh học viện phục hưng, hắn rất cao hứng.

- Đế Tinh học viện, sẽ giống như trước đây, vẫn là Sở quốc đệ nhất học viện.

Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, nhìn từng khuôn mặt phấn chấn bồng bột kia, hắn như thấy được mình lúc trước.

- Ta cũng không hoài nghi, Sở Vô Vi, hắn không giống Sở Thiên Kiêu, có lẽ Sở quốc ở trong tay hắn, sẽ có tương lai tốt hơn.

Nhậm Thiên Hành thì thào nói nhỏ:

- Đáng tiếc, nghĩa phụ không thấy được, đáng trách, Cửu Huyền cung, ta thậm chí không biết nghĩa phụ bây giờ sống hay chết, Nhậm Thiên Hành ta quá vô năng.

Nghĩa phụ trong miệng hắn, là Đế Tinh học viện viện trưởng Đế Nghĩa.

- Viện trưởng không có việc gì, cuối cùng sẽ có một ngày, ta sẽ bước lên Cửu Huyền cung.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên sắc bén, lần này sóng gió ở Hoàng thành, nếu như không có Âu Dương thế gia cùng với Thanh Vân các đứng ra, có lẽ như trước không đè ép được Cửu Huyền cung.

- Ta tin tưởng ngươi.

Nhậm Thiên Hành nhìn Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên triển lộ thiên phú, làm cho hắn đối với Tần Vấn Thiên có tự tin mãnh liệt.

Hắn từng nhìn lầm Lạc Thiên Nhai, lúc này đây, hắn không có nhìn lầm.

- Vấn Thiên.

Phía sau có âm thanh truyền đến, chỉ thấy Mạc Thương, Nhược Hoan còn có Phàm Nhạc đi tới.

- Lão sư, Nhược Hoan tỷ.

Tần Vấn Thiên nở nụ cười nói.

- Sau này có tính toán gì không?

Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Đi ra ngoài xem một chút a.

Việc Sở quốc đã xong, hắn nên đi ra ngoài lịch lãm, để mình lớn lên.

- Có muốn mang theo Nhược Hoan tỷ của ngươi hay không.

Nhược Hoan cười khanh khách, dường như lại khôi phục thần thái ngày xưa.

- Tốt, có sư tỷ xinh đẹp như vậy theo ta, cầu còn không được.

Tần Vấn Thiên lại cười nói.

- Cái miệng của ngươi càng ngày càng ngọt a.

Nhược Hoan nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ta sẽ không kéo ngươi lui về phía sau, hơn nữa hiện tại ta còn không tính toán rời đi, tiếp qua một thời gian a.

- Cũng tốt, mập mạp ngươi, có tính toán gì không?

Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc hỏi.

- Ta?

Phàm Nhạc híp mắt, nghiêm mặt, có chút buồn bực nói:

- Vốn định đi với ngươi tung hoành thiên hạ, nhưng thiên phú chênh lệch quá lớn, quên đi, ta vẫn là theo Nhược Hoan tỷ tương đối khá.

Tần Vấn Thiên nhìn thần sắc của Phàm Nhạc rất “nghiêm túc”, hung hăng khinh bỉ hắn một cái, muốn theo mỹ nữ còn tìm lý do.

- Ta không nói sẽ mang theo ngươi.

Nhược Hoan cười khanh khách, nhất thời làm Phàm Nhạc ủ rũ.

- Vậy coi như xong, ta không thể làm gì khác hơn là ủy khuất một chút, đi theo hắn.

Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên một cái, có chút buồn bực nói, làm cho Tần Vấn Thiên nở nụ cười, thầm mắng mập mạp chết bầm này.

Kỳ thực của mập mạp không tệ, sau khi Mạc Thương cùng Nhược Hoan bị bắt, Tần Vấn Thiên cứu bọn họ trở về, liền phát hiện mập mạp đột phá đến Nguyên Phủ cảnh, Nhược Hoan đùa giỡn mập mạp hỏi hắn có phải bị kích thích mới đột phá hay không, mập mạp cũng thành thật, nói nằm mộng cũng muốn cứu Nhược Hoan tỷ, thế là không cẩn thận đột phá đến Nguyên Phủ cảnh.

Phàm Nhạc là người bạn thứ nhất sau khi Tần Vấn Thiên bước vào Hoàng thành, có giao tình sinh tử, hắn tự nhiên hi vọng mập mạp có thể đi theo hắn ra ngoài xông xáo, mập mạp chết bầm này ngoại trừ bỉ ổi một chút, thì không có khuyết điểm khác.

- Có hứng thú đi Thanh Vân các tu hành hay không.

Lúc này bên cạnh có một bóng người đi tới, dáng người thon dài, mỹ lệ đoan trang, bất ngờ chính là Thiên Mộng Ngữ.

Chỉ thấy Thiên Mộng Ngữ mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên, phát ra lời mời với hắn.

Chuyện lần này Tần Vấn Thiên có chút cảm kích Thiên Mộng Ngữ, lúc trước một chút không thoải mái sớm bị hắn quên, bất quá hắn còn không có nghĩ kỹ gia nhập thế lực nào, tự nhiên không có khả năng đáp ứng Thiên Mộng Ngữ cái gì.

- Ta muốn tự mình đi ra ngoài trước một chút, nhìn thế giới bên ngoài ra sao, sau đó lại quyết định có gia nhập thế lực nào hay không.

Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.

- Tốt lắm, chờ ngươi muốn gia nhập đại thế lực, nhất định phải nhớ kỹ Thanh Vân các ta.

Thiên Mộng Ngữ không còn khí chất cao quý, nàng đã xem Tần Vấn Thiên là người có thân phận ngang nhau, thậm chí, nàng còn mơ hồ có chút bội phục Tần Vấn Thiên.

- Nhất định.

Tần Vấn Thiên cười gật đầu.

- Đã như vậy, ta cáo từ trước, sau này có cơ hội gặp lại.

Thiên Mộng Ngữ ôn nhu cười, nàng cũng nên rời đi.

- Sẽ có cơ hội, đến lúc đó ngươi không nên khinh thường Võ tu lưu lãng như ta a.

Tần Vấn Thiên nói đùa.

Thiên Mộng Ngữ ly khai, nhìn thân ảnh nàng rời đi, Phàm Nhạc thầm nói:

- Sao ta không có nữ nhân duyên tốt như vậy chứ.

Nói xong, mập mạp ủ rũ cúi đầu ly khai, dường như bị đả kích, làm cho Tần Vấn Thiên có chút im lặng.

Sau khi người Thanh Vân các ly khai không lâu, Âu Dương Cuồng Sinh cũng cáo từ ly khai, dù sao hắn tới Sở quốc chỉ là vì thăm Tần Vấn Thiên một chút, bây giờ chuyện bên Hắc Ám sâm lâm cũng sắp giải quyết, hắn cần phải trở về.

Bất quá hắn tin tưởng, sau này sẽ có ngày gặp lại Tần Vấn Thiên.

...

Mạc gia, Mạc Khuynh Thành một mực chú ý tin tức của Hoàng thành, biết được hết thảy đều sáng tỏ, tâm của Mạc Khuynh Thành rốt cục an định xuống.

Trong lòng nàng rất cao hứng, vì Tần Vấn Thiên mà vui vẻ, nghe nói, hắn đơn giản liền đánh bại Nguyên Phủ cảnh nhị trọng Lạc Thiên Thu, hơn nữa, còn hung hăng nghiền ép Sở Thiên Kiêu, chiến tích như vậy, làm cho Mạc Khuynh Thành đối với tương lai của Tần Vấn Thiên tràn đầy mong đợi.

Bất quá so với Mạc Khuynh Thành quan tâm động tĩnh của Hoàng thành, Mạc lão gia tử lại quan tâm khi nào nàng khởi hành, còn sự tình Sở quốc, Tần lão gia tử từ trước đến nay không có hứng thú quá lớn, đã thấy rất nhiều đặc sắc ở bên ngoài, tự nhiên là chướng mắt cái gọi là ba đào ở Sở quốc, hắn vừa vặn biết Tần Vấn Thiên tựa hồ là người thắng, nhưng thì tính sao, một Nguyên Phủ cảnh nhất trọng, mặc dù có thiên phú không tệ, nhưng còn không phải là mượn lực lượng của người khác, chính hắn có thể lật lên bao nhiêu sóng gió.

Thậm chí ý niệm như vậy cũng chỉ ở trong lòng Mạc lão gia tử sinh ra một lần, chỉ một lần, hắn liền không nghĩ tới nữa.

Mạc lão gia tử ngồi ở trong đình đài nhíu mày, có chút buồn bực, vừa rồi Bạch Phỉ qua đây rất không khách khí nói cho hắn biết, nếu như Mạc Khuynh Thành lại tiếp tục làm lỡ không chịu rời đi, nàng sẽ báo cáo sư tôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.