- Tỷ, mặc áo giáp cũng xinh đẹp như vậy.
Tần Vấn Thiên nhìn Tần Dao cười nói, Tần Dao người khoác áo giáp, có một tư thế oai hùng đặc biệt.
- Miệng lưỡi trơn tru.
Tần Dao trừng Tần Vấn Thiên một cái:
- Sau này có tính toán gì không?
- Còn chưa biết, có thể sẽ ly khai Sở quốc đi ra bên ngoài xông xáo.
Tần Vấn Thiên đáp lại nói.
- Ân, lấy thiên phú của ngươi, cần phải đi ra ngoài, Sở quốc đối với ngươi mà nói quá nhỏ.
Tần Dao gật đầu:
- Bất quá, như vậy sau này chẳng phải là rất khó nhìn thấy ngươi.
Nghĩ vậy, trong đôi mắt đẹp của Tần Dao có một tia thất lạc nhàn nhạt, hai người từ nhỏ cùng một chỗ chơi lớn, cảm tình cực sâu.
- Làm sao có thể, ta nơi nào bỏ được không trở lại thăm tỷ.
Tần Vấn Thiên cười nói, tựa hồ muốn che giấu vết thương ly biệt, Tần Dao tự nhiên biết tâm tư của hắn, yên lặng đi lên trước, nhìn thiếu niên tuấn tú, sau đó, chỉ thấy đầu ngón chân của Tần Dao điểm lên, đôi môi tiến lên trước, hôn lên trán Tần Vấn Thiên một cái.
Sau đó Tần Dao liền xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên nở nụ cười xinh đẹp, nói:
- Xú tiểu tử, sau này nhớ tới thăm tỷ.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Dao, Tần Vấn Thiên gật đầu.
Người Tần phủ từ từ đi xa, Tần Hạo thậm chí không có bắt chuyện với Tần Vấn Thiên một tiếng, có lẽ là trách cứ Tần Vấn Thiên, có lẽ là hổ thẹn vì sự tình mình đã làm, Tần Vấn Thiên cũng không muốn đoán là nguyên nhân gì, hắn chỉ biết, Tần Xuyên, Tần Hà, Tần Dã còn có Tần Dao tỷ, là thân nhân của hắn.
Vì không ảnh hưởng phần thân tình này, mọi việc, để nó tan theo gió đi.
Chính như Sở Vô Vi nói với Tần Hạo, Tần Vấn Thiên không phải kẻ ngu si, có một số việc, bây giờ hắn cũng có thể đoán được một chút, nhưng thả xuống, có lẽ sẽ càng tốt.
Người Tần phủ rời đi, Sở Thiên Kiêu ngã xuống, Tần Vấn Thiên tin tưởng lấy năng lực của Sở Vô Vi, hắn có thể dễ dàng khống chế được tình thế kế tiếp, không ai quen thuộc thế lực ở Hoàng thành Sở Quốc hơn Sở Vô Vi.
Sở Vô Vi đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhìn hắn cười nói:
- Chuyện kế tiếp giao cho ta, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, ta mời ngươi uống rượu.
- Được.
Tần Vấn Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người, dạo bước mà đi.
Người của Âu Dương thế gia cùng với Thanh Vân các cũng theo Tần Vấn Thiên rời đi, Thanh Nhi sớm đã không thấy bóng dáng, tràng phong bạo oanh động Sở quốc này, cứ như vậy lắng xuống.
Tần Vấn Thiên rời xa phân tranh kế tiếp, dường như hết thảy đều không có quan hệ gì tới hắn.
Mà các loại đồn đãi ở trong Hoàng thành, Tần Vấn Thiên không nghi ngờ là trở thành nhân vật chính tuyệt đối.
Đặt chân Hoàng thành không đến hai năm thời gian, hắn cướp đoạt quán quân của Quân Lâm yến, bây giờ, lại viết lịch sử mới cho Sở quốc.
Người trong Hoàng thành, bây giờ không người không biết Tần Vấn Thiên, nghe đồn, lần này trong đại chiến, hắn cường thế tru diệt Lạc Thiên Thu bước vào Nguyên Phủ cảnh nhị trọng, chỉ dùng mười tức thời gian, bá đạo không gì sánh được.
Nghe đồn, hắn lấy lực lượng tuyệt đối, giết chết Sở Thiên Kiêu.
Còn có tin đồn, sau cùng người có thể quyết định hoàng quyền thuộc về ai là Tần Vấn Thiên, hắn không có lựa chọn giao hoàng quyền cho Tần phủ, mà giao cho Sở Vô Vi.
Đương nhiên đối với đủ loại tin đồn, từ từ có dấu hiệu khuyếch đại, người biết chân tướng mãi mãi chỉ là số ít, nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, Tần Vấn Thiên, chủ đạo trận chiến tranh đoạt hoàng quyền lần này.
Gió lạnh phất qua Hoàng thành đại địa, sau khi Sở Vô Vi chỉnh đốn thế cục Hoàng thành, ra lệnh, ngày trước bởi vì Tiên Hoàng bất cẩn, làm cho Võ Vương bị oan khuất, Tần phủ bất đắc dĩ phản loạn, tình lý đều có thể thông cảm, bây giờ lạc đường biết hối cải, dĩ vãng đủ loại chuyện cũ đều bỏ qua, ban thưởng Tần Hạo kế thừa Võ Vương vị, thế tập truyền thừa, cắt mười thành làm đất phong ban thưởng, người đi theo Tần Hạo, trấn thủ biên cương, không được lại tự ý rời vị trí.
Đồng thời, Hoàng thất giúp Đế Tinh học viện trùng kiến, thừa nhận địa vị của Đế Tinh học viện, phong là Sở quốc đệ nhất học viện, thậm chí, Sở Vô Vi tự mình đảm nhiệm trưởng lão trên danh nghĩa của Đế Tinh học viện, có thời gian sẽ đi học viện dạy bảo đệ tử, điều này làm cho rất nhiều người phỏng đoán, Sở Vô Vi, hắn không phải là không thể tu hành sao, làm sao có thể giáo dục học viên?
Sau khi những tin tức này truyền ra, Võ Vương Tần Hạo, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Hoàng thành cổ lão, sau đó dẫn người ly khai, lần ly biệt này, có quá nhiều tâm tình phức tạp chất chứa ở trong đó.
Thời gian, là thứ đáng sợ như vậy!
Nếu như hắn biết Tần Vấn Thiên sẽ có hôm nay, rất nhiều chuyện, hắn sẽ không làm giống như lúc trước.
Đáng tiếc, hết thảy đều kết thúc, Sở Vô Vi không phải Sở Thiên Kiêu, chắc chắn sẽ không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào, thậm chí, hắn tìm không được cớ xuất binh lần nữa, lần này đánh cờ, hắn thật sâu cảm nhận được thủ đoạn lợi hại của thanh niên kia, bày mưu nghĩ kế, như hết thảy đều nắm giữ ở trong tay.
Tần Hạo, bỏ lỡ cơ hội lần này, bỏ qua, chính là một đời.
Tần Hạo như vậy, Bạch gia làm sao không phải như vậy.
Lúc này Bạch Thanh Tùng cùng Bạch Thu Tuyết đứng ở ngoài một phủ đệ, thần sắc bình tĩnh nhìn phủ đệ cổ lão trước mắt, Diệp gia từng hiển hách nhất thời, phong quang vô hạn, bây giờ vắng ngắt, tràn đầy khí tức thê lương lạnh tanh.
- Diệp gia, xong.
Sau khi Bạch Thanh Tùng phế đi tu vi, so với lúc trước già hơn rất nhiều, đã có nhiều tóc trắng, hắn nhìn Diệp phủ trước mắt, trong lòng không biết là tư vị nào.
Bạch Thu Tuyết khẽ gật đầu, Diệp gia, xong.
Lần này tranh đoạt hoàng quyền, Diệp gia cùng Âu gia, là tử trung của Sở Thiên Kiêu, ở trong chiến trường thương vong thảm trọng, sau khi hết thảy sáng tỏ, Sở Vô Vi gây dựng lại lực lượng hoàng quyền, Diệp gia, trở thành gia tộc bị thanh lý trước nhất.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Sở Vô Vi cần cho Tần Vấn Thiên một cái công đạo, cái này quyết định kết cục của Diệp gia, đầy bàn đều thua.
- Thế sự vô thường, quá nhanh, quá nhanh!
Bạch Thanh Tùng cảm thán thật sâu, đây là cảm thán phát ra từ nội tâm, thịnh cực mà suy, Diệp gia biểu hiện huy hoàng cực hạn, ai có thể nghĩ đến, gia tộc trước đây không lâu còn hiển hách nhất thời, bây giờ môn đình suy tàn, lại sẽ nhanh như vậy, lại có ai nghĩ đến, Tần phủ lúc trước nhìn như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên trở thành thế lực cường đại tịch quyển Sở quốc.
Lại có ai sẽ nghĩ tới, thiếu niên phế vật hơn một năm trước kia, hắn chủ đạo vận mệnh của Sở quốc, nắm giữ quyết định trao hoàng quyền cho ai.
Nếu có thể nghĩ đến, năm đó Bạch Thanh Tùng có chết cũng sẽ không làm quyết định như vậy.
- Nắm tháng dài dằng dặc, như giấc mộng, như giấc mộng a.
Bạch Thanh Tùng xoay người ly khai, thân thể của hắn hơi còng lưng, hiện ra vẻ lão thái, vương hầu quan tướng cũng như vậy, huống chi dân chúng tầm thường.
Bạch Thu Tuyết nhìn phụ thân tang thương, trong mắt mơ hồ có nước mắt.