Thái Cổ Thần Vương

Chương 234: Chương 234: Năm tháng như nhất mộng






- Nhờ có ngươi, đại thù của Tần phủ được báo, bây giờ, việc của Diệp gia, cũng nên giải quyết, không bằng, ta trước khống chế thế cục đi.

Tần Hạo mỉm cười nói, lộ vẻ rất bình thản.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại khẽ lắc đầu nói:

- Tần gia gia, nơi này đã bình loạn, dựa theo ước định trước kia, ngươi phải lui binh ra ngoài Hoàng thành.

Tần Vấn Thiên nói làm cho Tần Hạo sững sờ, cũng để cho rất nhiều người lộ ra vẻ kinh dị, Tần Vấn Thiên nói, đây là ám chỉ muốn Tần Hạo bỏ qua hoàng quyền?

- Vấn Thiên, ta có chút không yên lòng, vết xe đổ còn ở đó a.

Tần Hạo lại nói:

- Tần Hạo ta không tham luyến quyền vị, hơn nữa tuổi ta đã cao, chỉ là không muốn lại bị khuất nhục như năm đó, sau khi bình định Sở quốc, sẽ để phụ thân Tần Xuyên ngươi chấp chưởng Hoàng vị, như thế nào?

Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Xuyên.

Tần Xuyên nhìn phụ thân hắn Tần Hạo một cái, lại nhìn về phía Tần Vấn Thiên, trong mắt tựa hồ có giãy dụa, sau đó chỉ thấy hắn hít sâu một hơi, nhìn Tần Vấn Thiên, nhu hòa cười nói:

- Vấn Thiên, phụ thân tôn trọng ý nguyện của ngươi, dựa theo ý nghĩ trong lòng ngươi đi làm.

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên hơi dừng lại, sau đó nhìn Tần Xuyên cười rực rỡ, nói:

- Cảm ơn phụ thân.

- Ta và Tần Hạo tướng quân đơn độc trò chuyện vài câu đi.

Lúc này, chỉ thấy Sở Mãng mang theo Sở Vô Vi xuống sân thượng, đi tới bên cạnh Tần Hạo, sau đó đưa tay làm dấu mời.

Tần Hạo hơi nhíu mày, sau đó theo Sở Vô Vi đi qua một bên.

- Tần Hạo tướng quân, hết thảy ân oán cũng nên chấm dứt, sau khi ta thành Quân Vương, sẽ phân phong mấy thành cho Tần phủ, cho tướng quân an tâm làm Vương họ khác, người đi theo tướng quân, ta sẽ không động một cái, chỉ hy vọng bọn họ có thể vì Sở quốc trấn thủ cương thổ.

Sở Vô Vi thấp giọng nói.

Tần Hạo nhìn hắn, bình tĩnh nói:

- Ta không thích lại giao quyền chủ động cho người khác.

- Có một số việc, ta không muốn nói quá rõ.

Sở Vô Vi bình tĩnh nói:

- Ta cũng không muốn ảnh hưởng quan hệ giữa ngươi và Tần Vấn Thiên, ở Hoàng thành, người có thể giết đám người Tiêu Lam không nhiều, Cổ Hà là một người trong đó, hắn là cận vệ của Tam đệ, đã từng theo cha ta, ta thật không muốn hoài nghi phụ thân ta chết có quan hệ với hắn, nhưng chú ý hắn, thời điểm Tiêu Lam chết, hắn không có ở bên cạnh Tam đệ ta.

- Ta còn biết một việc, Cổ Hà từng đi theo Tần Vũ trải qua chiến trường, Tần Vũ tướng quân, từng cứu mạng của hắn.

Sở Vô Vi chậm rãi nói, làm cho con ngươi của Tần Hạo hơi co rụt lại.

Sở Vô Vi nói đã ám chỉ rất tinh tường, hắn cũng biết, Tần Hạo đương nhiên nghe hiểu được hắn đang nói cái gì.

Lửa giận của Cửu Huyền cung hàng lâm ở trên người Sở quốc Hoàng thất cùng với Đế Tinh học viện, không nghi ngờ có thể suy yếu lực lượng của hai người, đồng thời cũng làm Hoàng thất và Đế Tinh học viện triệt để đi lên cục diện không chết không thôi, đây có lợi nhất với người nào, không cần nói cũng biết.

- Tần tướng quân, ly khai Hoàng thành đi, ta không muốn để cho ân oán tiếp tục nữa, dĩ vãng đủ loại, để cho nó tan theo gió đi.

Sở Vô Vi bình tĩnh nói, Tần Hạo nhìn khuôn mặt kia, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia lãnh mang.

- Tần tướng quân, Tần Vấn Thiên cũng không ngốc, rất nhiều chuyện, hắn cũng đã nhìn ra, chỉ là không muốn nhiều lời mà thôi, nếu như ngươi còn muốn khư khư cố chấp, chỉ sợ phần cảm tình của hắn và Tần phủ, sẽ không thể tiếp tục bảo trì, nếu như ngươi giết ta ở chỗ này, thì tương đương với tự mình thừa nhận người lúc trước cho Tần Vấn Thiên một kích trí mạng kia, là người của Tần Hạo ngươi.

Ánh mắt của Sở Vô Vi đột nhiên trở nên ác liệt, nhìn chằm chằm Tần Hạo, ngày ấy Hoàng thất cùng Đế Tinh học viện còn chưa triệt để vạch mặt, Tần Vấn Thiên bị ám sát, lần ám sát kia, trực tiếp dẫn đến quan hệ của Hoàng thất và Đế Tinh học viện hạ xuống băng điểm, đây là Tần Vấn Thiên chưa chết, nếu như lúc đó Tần Vấn Thiên ngã xuống, Hoàng thất cùng Đế Tinh học viện, sẽ trực tiếp quyết chiến, đối với song phương đả kích đều là cực kỳ thảm thiết.

Tần Hạo nhìn chằm chằm Sở Vô Vi, thần sắc lạnh lẽo, trầm mặc một lúc lâu, hắn mới cười nói:

- Được được, cho tới bây giờ ta không có coi Sở Thiên Kiêu là đối thủ, lại không nghĩ rằng, sau cùng thua ở trong tay Đại hoàng tử không lộ ra trước mắt người đời, không có quân lực cường đại chống đỡ, lại bày mưu nghĩ kế, Sở Vô Vi, ngươi thắng rồi.

Nói xong, Tần Hạo nhấc chân rời đi.

Sở Vô Vi nhìn thân ảnh của hắn, cũng đi theo.

Hết thảy, cuối cùng rồi sẽ kết thúc.

- Khởi hành, ra ngoài Hoàng thành.

Tần Hạo trở lại chỗ cũ, lớn tiếng nói, chư quân sĩ đều sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vấn Thiên ở trong hư không, bọn họ thở dài một hơi, sau đó nhao nhao khởi hành.

Tần Vấn Thiên, có quyết định của mình sao?

- Vấn Thiên.

Tần Xuyên không có rời đi, mà nhìn thân ảnh ở trong hư không.

Tần Vấn Thiên đi xuống, rơi vào bên cạnh Tần Xuyên, lại cười nói:

- Phụ thân, hài nhi bất hiếu.

- Đứa nhỏ ngốc.

Tần Xuyên xoa xoa đầu Tần Vấn Thiên, ở trong mắt nam nhi thiết huyết, Tần Vấn Thiên vĩnh viễn chỉ là hài tử, vô luận hắn quang mang bắn ra bốn phía cỡ nào, vẫn là con trai của Tần Xuyên hắn, là kiêu ngạo của hắn.

- Con đường sau này, vi phụ không giúp được ngươi, ngươi phải đi thật tốt, chuyện cũ, liền quên hết đi.

Tần Xuyên ý vị thâm trường nói.

- Yên tâm đi phụ thân, có rảnh rỗi ta sẽ về Thiên Ung Thành thăm ngươi.

Tần Vấn Thiên nắm tay phụ thân, rất dùng lực, vô luận Tần Hạo làm như thế nào, phụ thân hắn Tần Xuyên, như trước là một thân thiết cốt.

- Tiểu tử, trưởng thành a.

Tần Hà và Tần Dã cũng đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, nhếch miệng cười nói.

Tần Vấn Thiên nhìn thoáng qua cánh tay đã đứt của Tần Hà, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, đây là cái giá phải trả khi tranh đoạt quyền lực, Tần Hạo làm như thế, trong lòng không hổ thẹn sao.

Hít sâu một cái, Tần Vấn Thiên đi lên trước hung hăng ôm Tần Hà cùng Tần Dã, nói:

- Nhị thúc, Tam thúc, sau này các ngươi phải bảo trọng.

- Yên tâm đi.

Tần Hà cởi mở cười nói, dường như không nhớ rõ bản thân bị đứt cánh tay.

- Sau này du lịch ở bên ngoài, khiêm tốn một chút, vạn sự cẩn thận.

Tần Hà dặn dò.

- Xú tiểu tử, sau này có tiền đồ, không nên quên Tam thúc của ngươi.

Tần Dã tùy tiện nói, vỗ vỗ bờ vai của Tần Vấn Thiên.

Bọn họ là nhìn Tần Vấn Thiên thức tỉnh thiên phú, hôm nay Tần Vấn Thiên đi tới bước này, bọn họ thật cảm thấy rất vui vẻ, Tần Vấn Thiên, là người nhà của bọn họ, chí thân, mặc dù hắn không có dành hoàng quyền cho Tần phủ, cũng không ảnh hưởng cảm tình của bọn họ đối với Tần Vấn Thiên.

Nam nhi của Tần phủ, boong boong thiết cốt.

- Ân.

Tần Vấn Thiên gật đầu.

- Được rồi, nha đầu kia hẳn còn có lời muốn nói với ngươi a.

Tần Hà cùng Tần Dã tránh ra, sau đó Tần Vấn Thiên thấy được một thân ảnh xinh đẹp, chính là Tần Dao lúc trước hắn để người Đế Tinh học viện đưa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.