Thái Cổ Thần Vương

Chương 233: Chương 233: Di ngôn của nhân kiệt






- Từ xưa đến nay người thắng làm vua, thua làm giặc, Vương tọa vốn do bạch cốt chồng chất mà thành, còn hậu đại của trung lương, ngươi nói Tần Hạo sao? Ở trong ấn tượng của ngươi, Tần gia gia của ngươi là lão nhân hiền lành, chuyện cười, nếu hắn là lão nhân bình thường, hắn sẽ để Lãnh Ưng nằm vùng nhiều năm, thậm chí tham dự vây quét Tần phủ? Nếu hắn là lão nhân bình thường, có thể từ trong Hắc bảo đi ra, nháy mắt dấy lên phong bạo?

Sở Thiên Kiêu châm chọc nhìn Tần Vấn Thiên:

- Ngươi hiểu Tần gia gia của ngươi bao nhiêu, ngươi có biết vì sao hắn khẳng định ta không dám giết hắn như vậy không? Vì sao dám lấy thân mạo hiểm? Ngươi có biết ngay trong Hoàng cung mà ta ở, phòng bị người của Tần Hạo hắn thẩm thấu không? Ngươi lại có biết, bệnh của phụ thân ta, là sau khi Tần Vũ chết, mà ở trong rối loạn lần này đúng lúc chết bệnh không, ngươi thật sự cho rằng đây là vừa khớp? Cha ta là cường giả Nguyên Phủ cảnh, bệnh bình thường, có thể làm hắn chết?

Sở Thiên Kiêu nói làm cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, lời nói này, có chút dọa người, Hoàng cung kia, cũng bị thẩm thấu? Thậm chí Quân Vương chết, cũng có quan hệ với Tần Hạo?

Ánh mắt xuyên qua Lưu Ly Trản nhìn về phía Tần Hạo ở bên ngoài, chỉ thấy Tần Hạo mặc áo giáp, một thân quân trang, ánh mắt thâm thúy mà bình tĩnh, phảng phất như tới bây giờ đều là lãnh tĩnh như vậy.

- Nếu bàn về mạng lưới tình báo cường đại, chỉ sợ Sở quốc Quân Vương như ta cũng không bằng Tần gia gia của ngươi.

Sở Thiên Kiêu châm chọc cười.

- Vô luận ngươi nói cái gì, nhưng nợ máu ngươi thiếu, vẫn phải trả.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói, mặc dù không vì Tần phủ, chỉ vì Đế Tinh học viện, vì Đại Sơn, vì những học viên chết đi kia, Sở Thiên Kiêu cũng nên chết.

Sở Thiên Kiêu nở nụ cười nói:

- Đã bại, làm sao còn sợ chết, ta nói với ngươi những thứ này, không phải cầu mạng sống, kết cục hôm nay có thể nói chôn vùi ở trong tay ngươi, Sở Thiên Kiêu ta một đời không phục người, đại ca của ta Sở Vô Vi thiên tính thông minh, ta bội phục hắn nửa cái, gia gia ngươi Tần Hạo thủ đoạn lợi hại, ta cũng bội phục nửa cái, còn Tần Vũ tiền bối, tiếc nuối không có thể kiến thức phong thái của hắn, bây giờ thấy Tần Vấn Thiên ngươi, Sở Thiên Kiêu ta, bội phục.

- Ngươi không có thông minh như Sở Vô Vi, không có thủ đoạn như Tần Hạo, nhưng có quyết tâm thẳng tiến không lùi, vô luận ngăn ở trước mặt ngươi là người nào, là thế lực cường đại nào, quyết tâm của ngươi đều không thay đổi, phần dũng khí này làm người ta bội phục, đây là ta khuyết thiếu, ngươi ở trên tu hành thiên phú kinh người, làm người ta chấn động, ta hi vọng ngươi có thể đi càng xa, hoàng quyền, giao cho Sở Vô Vi đi, hắn là “người tốt” không có khuyết điểm.

Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói xong, đột nhiên gầm lên một tiếng, chưởng lực trực tiếp khắc lên tim mình, âm thanh vỡ vụn răng rắc truyền ra, Sở Thiên Kiêu nhìn Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Sở Thiên Kiêu một đời nhân kiệt, tự sát bỏ mình.

Hắn bại bởi thời thế, bại bởi Tần Vấn Thiên, đối với người như hắn mà nói, bại, chỉ có chết, hắn không muốn kéo dài hơi tàn, không muốn chịu bất kỳ khuất nhục dằn vặt mà chết, chí ít, để cho mình chết dễ nhìn một chút.

Chiến đấu ở chung quanh ngừng lại, vô số người đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên Kiêu, đều cảm thấy bi thương.

Kết thúc, Sở Thiên Kiêu, ngã xuống.

Trước khi hắn chết nói, cũng làm người ta suy nghĩ.

Sở Thiên Kiêu chết, cũng không làm cho Tần Vấn Thiên có quá nhiều hưng phấn, chẳng qua là cảm thấy thả lỏng chút, chí ít, hắn cho Đại Sơn một cái công đạo, cho Đế Tinh học viện một cái công đạo.

Sở quốc tranh đoạt hoàng quyền, rốt cục có thể hạ màn kết thúc.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại cảm thấy có chút trầm trọng, sau đó, Sở Vô Vi, Tần Hạo, người nào chưởng quản Sở quốc?

Chính như Sở Vô Vi và Sở Thiên Kiêu nói, kỳ thực, bây giờ quyền lên tiếng không ở trong tay Tần Hạo cùng Sở Vô Vi, mà ở trên tay Tần Vấn Thiên hắn.

Thái độ của Tần Vấn Thiên, chính là thái độ của Đế Tinh học viện, nếu như hắn ủng hộ Sở Vô Vi, Đế Tinh học viện sẽ vì hắn bỏ qua Tần phủ, thái độ của hắn, cũng là thái độ của Âu Dương thế gia cùng với Thanh Vân các, hai cỗ thế lực này, có thể giúp Sở quốc giải quyết phiền phức từ Cửu Huyền cung.

Thái độ của hắn, là thái độ của cường giả Thiên Cương cảnh Thanh Nhi.

Màn sáng dần dần tiêu tán, thân thể của Sở Thiên Kiêu rơi xuống đất, chỉ thấy Sở Mãng giẫm chân bay đến, tiếp được Sở Thiên Kiêu, sau đó ôm trở về giao cho Sở Vô Vi.

Sở Vô Vi ôm thi thể của Tam đệ, nhắm mắt lại, yên lặng thở dài một tiếng, hoàng quyền vô tình, sinh ở nhà Đế Vương, cũng không có may mắn như rất nhiều người tưởng tượng.

- Đùng.

Một bóng người như cơn lốc rơi xuống, sau đó hung hăng ngã lên đất, bất ngờ chính là cường giả Thiên Cương cảnh của Cửu Huyền cung.

- Khục khục.

Ho khan vài tiếng, hắn ngẩng đầu, nhìn Thanh Nhi chậm rãi phủ xuống, trong con ngươi có một tia kiêng kỵ.

Đôi mắt đẹp của Thanh Nhi nhìn Tần Vấn Thiên, tựa hồ đang hỏi thái độ của Tần Vấn Thiên.

- Việc Sở quốc đã kết thúc, người Cửu Huyền cung cút đi, các ngươi trở về nói cho người của tam đại gia tộc trong Cửu Huyền cung, sau này không được bước vào Sở quốc trả thù, bằng không, bảo bọn họ chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Âu Dương gia tộc đi.

Âu Dương Cuồng Sinh lạnh như băng nói, hắn giành trước Tần Vấn Thiên mở miệng, là không muốn làm cho Tần Vấn Thiên đắc tội quá tuyệt.

Âu Dương Cuồng Sinh hắn không có việc gì, nhưng sau này Tần Vấn Thiên dù sao còn phải hành tẩu Đại Hạ Hoàng triều, bây giờ còn không cần đắc tội Cửu Huyền cung quá chết, sau này có thực lực lại đi đòi công đạo.

Nếu như một thế lực cấp bá chủ quyết tâm đối phó Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên sẽ cực kỳ gian nan, có lẽ sau này bọn họ sẽ bạo phát mâu thuẫn, nhưng ít ra, phải lưu thời gian giảm xóc cho Tần Vấn Thiên.

- Còn có Thanh Vân các, sau hôm nay, việc của Sở quốc, sẽ không có quan hệ gì tới Cửu Huyền cung, nếu các ngươi còn muốn chen chân vào nơi này, Thanh Vân các ta sẽ nhớ kỹ.

Thiên Mộng Ngữ cũng tỏ thái độ, làm cho người của Cửu Huyền cung thần sắc khó coi không gì sánh được.

Cường giả Thiên Cương cảnh kia bay lên trời, sau đó phất phất tay, trong khoảnh khắc mọi người lần lượt rời đi.

Hôm nay, coi như Cửu Huyền cung mất mặt về đến nhà, vậy mà thất bại thảm hại ở Sở quốc, sau này cũng không còn mặt mũi tới Sở quốc.

Có thái độ của Âu Dương thế gia cùng Thanh Vân các, ba gia tộc lớn của Cửu Huyền cung sẽ không vì một Lạc Thiên Thu đã vẫn lạc mà ra mặt, nhưng Lạc Thiên Nhai sợ là sẽ hận Tần Vấn Thiên, dù sao chết là con của hắn.

Cửu Huyền cung rời đi, Sở Thiên Kiêu ngã xuống, bốn lão đầu huyết sắc tàn nhẫn cũng ở dưới vây quét bỏ mình, tình thế nơi này, có thể nói hoàn toàn được khống chế.

Bây giờ, chính là định quyền sở hữu Sở quốc, cùng với tính sổ cuối cùng.

- Vấn Thiên.

Chỉ thấy Tần Hạo mở miệng, ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, nhìn về phía Tần Hạo, bất quá lúc này tâm cảnh của hắn bất đồng, nhìn Tần Hạo lại không có cảm giác thân cận như ngày trước, mà cảm thấy có chút xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.