Thái Cổ Thần Vương

Chương 732: Chương 732: Không chịu phóng qua (2)




- Tiền bối, sau này còn gặp lại.

Từ Lam chắp tay, lạnh lùng nói, hắn và Cơ Tuyết cùng nhau xoay người rời đi, trong lòng có hận ý rất mạnh.

- Sư huynh, bọn họ nói Vạn Lý Truy Tung Kính là cái gì?

Cơ Tuyết nhìn Từ Lam hỏi.

- Vật này có thể truy tung khí tức người khác, phong tỏa vị trí người nọ, thời điểm Tần Vấn Thiên chiến đấu để lại khí tức, bọn họ có thể thông qua bảo vật truy tung.

Từ Lam đáp lại một tiếng, làm cho Cơ Tuyết căng thẳng:

- Chẳng lẽ Tần huynh sẽ gặp nguy hiểm?

- Nhìn tạo hóa của hắn, lần này hắn cướp lấy bảy viên Thiên Tượng Quả trước mắt các thiên kiêu, còn giết nhiều người như vậy, các đại thế lực Huyễn Vương Thành làm sao có thể không nổi điên, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.

Từ Lam lời nói làm cho Cơ Tuyết lo lắng, thanh niên áo trắng thiên phú tuyệt luân, hắn có thể tránh được một kiếp này hay không?

...

Đúng như đám người kia suy đoán, Tần Vấn Thiên có Thần Văn quyển trục tiến hành Không Gian Na Di, nhưng hắn suy cho cùng chỉ là Thần Văn Sư Tứ giai, khắc họa Thần Văn quyển trục cực kỳ tốn sức, chỉ có thể na di vài trăm dặm, hơn nữa còn không có định hướng, có thể bị đám người kia đuổi theo bất cứ lúc nào.

Cự ly bốn trăm dặm, trên một sườn núi, đúng lúc này có lực lượng không gian ba động, ngay sau đó một bóng trắng hiện thân, chính là Tần Vấn Thiên.

Khí tức của hắn chấn động, quần áo màu trắng đã nhiễm vết máu, trên thân lộ ra ve suy yếu, nhưng đôi mắt hắn sáng ngời như sao.

- Nơi này chỉ cách vị trí vừa rồi vài trăm dặm, nhất thiết phải tiếp tục tiến lên, bằng không cực kỳ dễ dàng bị truy tung ra.

Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng, thân thể biến mất.

Hắn na di vài trăm dặm, nhưng với tốc độ của cường giả cảnh giới Thiên Cương ngũ trọng, năm trăm dặm quá ngắn, không bao lâu sẽ đuổi tới nơi này, nhưng Tần Vấn Thiên không biết phương vị của mình ở đâu, bọn họ muốn truy tung cũng khó, nhưng vì cẩn thận, hắn lựa chọn một hướng và tiến lên.

Vài canh giờ sau, Tần Vấn Thiên đi tới một ngọn núi hoang, hắn ngồi xếp bằng, tiểu tử kia ngồi xổm bên cạnh hắn, phun ra một viên Thiên Tượng Quả, đó là Thiên Tượng Quả Yêu chi ý chí.

- Nếu nó hữu dụng với ngươi, vậy ăn đi.

Tần Vấn Thiên cảm thụ Yêu chi ý chí cường đại trong đó, hắn nói với tiểu tử.

- Y nha.

Tiểu tử kia gật đầu, lập tức há miệng gặm, Thiên Tượng Quả bị nó ăn tươi.

Tần Vấn Thiên hắn cũng lấy ra sáu viên Thiên Tượng Quả, bởi vì đã bị hái xuống, Thiên Tượng Quả rời khỏi Thiên Tượng Thụ, mặc dù bên trong ẩn chứa lực lượng ý chí cường đại nhưng sẽ không công kích.

- Hai viên Không Gian Thiên Tượng Quả, đây là của Thanh Nhi, ta truyền tống qua đây, nàng nhất thời không thể tìm tới nơi này.

Tần Vấn Thiên thu lấy Không Gian Thiên Tượng Quả, hắn nhìn bốn viên khác, chất chứa Đại địa ý chí và Thiên Tượng Quả làm trái tim người ta rung động.

- Ẩn chứa lực lượng ý chí mạnh như vậy, tuy không phải ý chí ta tu hành nhưng có thể cảm ngộ.

Tần Vấn Thiên thu vào, liên tục đại chiến, bây giờ cơ thể hắn suy yếu, hắn không có thời gian tìm hiểu Thiên Tượng Quả.

- Ngươi nuốt Yêu thú xích mâu, Luyện Ngục, nó có thể trở về hay không.

Tần Vấn Thiên vỗ nhẹ đầu tiểu hỗn đản, tiểu tử kia gật đầu, nó phát ra âm thanh y y nha nha, Tần Vấn Thiên nở nụ cười hiền hòa.

Luyện Ngục sắp xuất hiện.

Lấy ra một đống tinh thạch, cứ như vậy để dưới đất, hắn tùy ý nằm xuống và tiến nhập trong mộng cảnh tu hành, tốc độ hấp thu tinh nguyên tăng lên rất nhanh.

Màn đêm buông xuống, bên trong Thiên Sơn sơn mạch ẩn chứa hơi ẩm, trên sườn núi có ánh sao lóng lánh, bầu trời có ánh sao sáng ngời, bị một bóng người thu nạp.

Trong nháy mắt, một đêm qua đi, sườn núi an tĩnh đáng sợ.

Tần Vấn Thiên mở mắt ra, bên cạnh có hai bóng dáng, ngoại trừ tiểu tử kia ra, bất ngờ còn có một con Luyện Ngục Chu Tước xuất hiện ở nơi đó, nó nhìn hắn, thấy hắn mở mắt, Luyện Ngục Chu Tước ngửa đầu hí dài một tiếng, ngay sao đó nó bay lên cao và xoay quanh đầu Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, hắn thấy Luyện Ngục Chu Tước không ngừng bay loạn trên cao, hí dài không ngừng, dường như nó rất hưng phấn, rất lâu mới đáp xuống vai hắn, cánh chim vỗ nhẹ, thân thể Tần Vấn Thiên bất ổn, hắn liên tục cười khổ.

- Tiểu tử kia, làm không sai.

Tần Vấn Thiên nhìn tiểu hỗn đản trước người, thân thể đối phương nhảy một cái, nó ôm lấy hai chân hắn, đung đưa cái đuôi, ngẩng đầu nhỏ, dáng vẻ đắc ý như tranh công.

- Ô...ô...n...g!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trên người Luyện Ngục Chu Tước bộc phát hung uy, thân thể của nó bay lên không, nhìn phương xa, hí dài không thôi.

Tần Vấn Thiên nhíu mày, cảm ứng lực lan ra chung quanh, trong cảm nhận của hắn có rất nhiều thân ảnh.

- Âm hồn bất tán.

Trong mắt Tần Vấn Thiên bộc phát hàn quang, không nghĩ tới những người này còn có thể tìm tới đây, chỉ thấy thân hình hắn run lên, hắn như mũi tên lao về nơi xa, phía trước, sáu nhân vật thiên kiêu mang theo không ít cường giả xuất hiện nơi này, cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

- Ngươi cho rằng, ngươi có thể có đường sống?

Thương Thích hừ lạnh một tiếng, bọn họ phân tán ra chung quanh, kiếm ý trên người Tần Vấn Thiên quay cuồng, nhưng vào thời khắc này, chỉ thấy một người trung niên bộc phát phong cấm đáng sợ, không gian mênh mông bị màn sáng bao phủ.

- Không tốt...

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua chung quanh, hắn nhìn tên trung niên kia, đối phương đã ẩn tàng khí tức, thời khắc này cảm giác hắn lại là cường giả Thiên Cương thất trọng, lực lượng phong cấm có thể phong tỏa không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.