Thánh Hoàng, Thánh Chiến đài, Thánh Hoàng thành, Thánh Hoàng lệnh, phàm có một chữ “thánh”, tất có ý nghĩa phi phàm đối với Hoàng Cực Thánh Vực, Thánh Chiến đài tự nhiên cũng là như vậy.
Tần Vấn Thiên lựa chọn Thánh Chiến đài, có thể nói là cực kỳ thông minh. Thời khắc này, xung quanh Thánh Chiến đài tụ tập một biển người, không biết có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến một màn này, yêu cầu của hắn bi tráng nhường ấy, chỉ là muốn sống mái một trận, Hoàng Cực Thánh tông nếu như không ứng chiến, mọi người tại Thánh Hoàng thành sẽ đánh giá bọn họ như thế nào?
Huống hồ, ân oán giữa Tần Vấn Thiên và Hoàng Cực Thánh tông từ đâu mà đến? Vốn là bởi vì đánh nhau mà sinh, hắn từng ở ngay trên Hoàng Cực Thánh tông mà giết Hạ Thánh, cuồng vọng vô cùng, nhưng nếu Hoàng Cực Thánh tông muốn giết hắn, thủ đoạn hay nhất chính là phái ra thiên kiêu ưu tú hơn mà đem hắn chấn giết, như vậy mới có thể chính thức chứng minh sự ưu tú của đệ tử Hoàng Cực Thánh tông, chứng minh sự kiêu ngạo và thần thánh của Hoàng Cực Thánh tông, không dung thứ xâm phạm, không thể khinh nhờn.
- Tần Vấn Thiên, ngươi bất quá chỉ là hạng tép riu, không xứng nói chuyện cùng Hoàng Cực Thánh tông, càng không có tư cách khiêu chiến. V
ị cường giả trên kim giáp chiến thuyền có chút kiêng kị, hắn tận mắt chứng kiến trận chiến mà Tần Vấn Thiên tru sát Xích Thiết, có thể nói là cực kỳ cường thế, cường giả Thiên Tượng nhất trọng muốn giết chết Tần Vấn Thiên là rất khó khăn, thậm chí trong Hoàng Cực Thánh tông cũng khó mà tìm được.
Về phần cường giả Thiên Tượng nhị trọng ra tay, nhiều người như vậy đang vây xem, dù có tru sát được Tần Vấn Thiên thì thực sự cũng chẳng phải vẻ vang gì, nếu như bại, vậy thì càng mất mặt. Làm gì có chuyện cường thế triển áp đánh giết trực tiếp như vậy.
- Hoàng Cực Thánh tông, thật đáng buồn.
Diệp Thanh Vân khoanh tay mà đứng, đạm mạc mở miệng:
- Đường đường là bá chủ thiên hạ, vì Tần Vấn Thiên không muốn gia nhập, mà Hoàng Cực Thánh tông lại không dung thứ được thiên tài xuất chúng hơn thiên tài của mình, đến cả dung khí ứng chiến cũng không có. Nếu như Thánh Hoàng biết được các ngươi kháng cự không dám đánh, không biết có cảm thấy bị các ngươi sỉ nhục hay không đây.
- Làm càn.
Một tiếng hét lớn như sấm rền truyền đến, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều cường giả của Hoàng Cực Thánh tông đuổi tới. Vị cường giả họ Quý ngày trước đưa Tần Vấn Thiên đến Tiên cung cũng đã đến, hắn đứng ngạo nghễ giữa hư không, ánh mắt dừng trên đám người Tần Vấn Thiên cùng Diệp Thanh Vân, thần sắc cực lạnh. Lúc trước, hắn đã từng cho Tần Vấn Thiên cơ hội, mời Tần Vấn Thiên gia nhập Hoàng Cực Thánh tông, Tần Vấn Thiên ấy mà lại cự tuyệt. Đương nhiên, khi đó, hắn vẫn như cũ không có coi Tần Vấn Thiên ra gì, không nghĩ đến sau này những phong ba này lại xảy đến.
Bên cạnh vị cường giả họ Quý đó, Tề Thu cũng đã đến. Ánh mắt hắn âm lãnh, nơi đáy mắt không ngừng lóe lên từng tia sát niệm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên. Chính là kẻ này, năm đó ở trong Hoàng Cực Thánh tông, suýt chút nữa đã giết chết hắn, là Hạ Thánh dùng mạng của chính mình đổi về cho hắn một cái mạng. Ba huynh đệ nhà hắn, một người ở trong Tiên cung, bởi vì thu nhận Tần Vấn Thiên và Khúc Ca, lựa chọn cứu Phạm Diệu Ngọc mà phải chết, một người bị Tần Vấn Thiên tự tay tru sát. Ấy thế mà hiện tại, Tần Vấn Thiên vẫn còn sống, lại khiêu khích Hoàng Cực Thánh tông của hắn.
- Ta có làm càn sao?
Đôi mắt Diệp Thanh Vân ngạo nghễ, nhìn chằm chằm vào hư không, tiếp tục mở lời:
- Hoàng Cực Thánh tông sở dĩ là bá chủ thiên hạ, được vinh danh thánh địa, kì thực cũng chỉ là cái danh hão mà thôi. Chỉ cần là thiên tài được những thế lực khác bồi dưỡng nên, đại đa số, đều bị các ngươi thu hết, bởi vậy mới trở thành đệ tử của Hoàng Cực Thánh tông. Nếu không muốn tiếp nhận lời mời mọc của các ngươi, các ngươi liền chèn ép tru sát, thậm chí cuồng ngôn trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh tông, dường như tính mạng của người trong thiên hạ đều là của các ngươi, dùng vô số mạng người của Diệp quốc và Đại Hạ quốc để uy hiếp ta cùng Tần Vấn Thiên. Kẻ như các ngươi mà cũng xứng làm bá chủ thiên hạ ư?
Thanh âm Diệp Thanh Vân từng đợt truyền lại, rung động cả khu vực rộng mấy trăm dặm, nội tâm đám người đều chấn động.
Hoàng Cực Thánh tông vậy mà đã từng nói những lời cuồng ngạo rằng trong thiên hạ đâu đâu cũng là đất của Hoàng Cực Thánh tông ư? Lại lấy tính mạng người Diệp quốc và Đại Hạ ra để uy hiếp Diệp Thanh Vân và Tần Vấn Thiên?
Nếu là như vậy, Hoàng Cực Thánh tông thực sự đã bá đạo quá đà rồi, làm như tính mạng người trong thiên hạ đều là của Hoàng Cực Thánh tông vậy.
- Hoàng Cực Thánh tông ta đời đời cường thịnh, uy chấn thiên hạ, Diệp Thanh Vân, vài câu nói hàm hồ của người há lại có thể dao động nhân tâm.
Trong mắt cường giả họ Quý chứa đầy nộ khí, tuy nhiên vẫn cứ bình tĩnh mà nói như trước, âm thanh rung động chín tầng trời.
- Đời đời cường thịnh? Ta nói, để ta khiêu chiến bất cứ cường giả Thiên Tượng tam trọng cảnh nào của Hoàng Cực Thánh tông, để cho người trong thiên hạ nhìn xem thiên tài mà Hoàng Cực Thánh tông bồi dưỡng được cường đại như thế nào, liệu có xứng với cái danh bá chủ - đời đời cường thịnh- hay không. Giết được ta liền có thể chứng minh, chuyện đơn giản như thế, các ngươi còn tại đằng kia làm cái gì?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào cường giả họ Quý, châm chọc mà nói. Một cỗ khí tức ngập trời bao trùm tất cả, vô số cường giả liên tục nhẩy lên trên không nơi Thánh Chiến đài. Hơn ngàn vị cường giả của Hoàng Cực Thánh tông cùng hàng lâm, một cỗ uy áp khiến người ta hít thở không thông bao trùm, ép cho người trong vòng mấy trăm dặm đều sinh ra cảm giác hít thở không thông. Cỗ khí thế này thật quá mức cường đại đáng sợ.
- Quý Mặc, ngươi tới tru sát hắn.
Trong mắt cường giả họ Quý hiện lên tia sát niệm, đạm mạc mở miệng. Từ trong đám người của Hoàng Cực Thánh tông, một vị cường giả chậm rãi bước ra. Cường giả này chính là một vị hậu bối của của cường giả họ Quý, một thân trung niên hắc y phục trang, trên người tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Quý Mặc, tu hành đã 130 năm, Thiên Tượng nhị trọng cảnh giới. Mặc dù cảnh giới không cao, nhưng là cực kỳ vững chắc, lực chiến đấu siêu mạnh, trong số những hậu bối của cường giả họ Quý họ, Quý Mặc là nhân tài hiếm thấy có tính chiến đấu cao, thậm chí trong số những cường giả Thiên Tượng nhị trọng cảnh của Hoàng Cực Thánh tông, lực chiến đấu của Quý Mặc cũng có thể xếp vào tam giáp.
Quý Mặc có hai tinh thần Thiên Tượng, một công một thủ, phi thường phối hợp.
Lúc này, thân ảnh Quý Mặc liền chậm rãi bước xuống, đi tới phía Thánh Chiến đài. Diệp Thanh Vân khống chế Thánh Chiến đài, dùng một màn sáng bao khóa lấy, tùy ý Tần Vấn Thiên và Quý Mặc chiến đấu bên trong Thánh Chiến đài, chừng nào trận chiến còn chưa chấm dứt thì chưa khai mở Thánh Chiến đài.
Mục quang Diệp Thanh Vân láp lánh phong mang, hi vọng lực chiến đấu của Tần Vấn Thiên sẽ không làm hắn thất vọng. Hôm nay, bọn họ muốn đánh cho Hoàng Cực Thánh tông tự xưng bá chủ thiên hạ này ngã khỏi thần đàn, để cho mọi người chính thức thấy rõ cái gọi là thiên hạ bá chủ, cùng lắm cũng chỉ là biểu tượng.
Anh tài thiên hạ, không cần gia nhập Hoàng Cực Thánh tông, cũng hoàn toàn có thể giết yêu nghiệt Hoàng Cực Thánh tông, Hoàng Cực Thánh tông cũng chỉ có cái danh hão mà thôi.
Thiên hạ, vẫn như cũ là thiên hạ của người trong thiên hạ, nếu không phải có anh kiệt đời đời gia nhập thì Hoàng Cực Thánh tông cũng chỉ còn lại có một tuyệt đỉnh Thánh Hoàng.