- Kiếm pháp này vô cùng vụng về, tùy ý dùng một bộ pháp quyết nào cũng có thể đánh bại.
Có một nữ nhân dáng người cao gầy, nhìn Tần Vấn Thiên nói nhỏ, mang theo vài phần khinh miệt.
- Xem ra, là Kiếm tu phổ thông, muốn ở đây ngộ kiếm, đúng là không biết trời cao đất rộng, thậm chí còn quấy rầy đến Kiếm Phong sư huynh ngộ kiếm.
Bên cạnh cũng có một người cười lạnh nói, nhìn Tần Vấn Thiên chém kiếm tùy ý, nữ tử bên cạnh nghe được tên Kiếm sư huynh, lập tức trên mặt có vẻ sùng bái mơ hồ, trong lòng hơi rung động.
Kiếm Phong sư huynh, một trong ba đại Kiếm tử của Thiên Kiếm Tông, dù là thiên phú hay là thực lực, đều vô cùng ưu tú.
Bây giờ, Kiếm Phong sư huynh đang ở Kiếm mạch bên cạnh, trong phạm vi ngộ Yêu kiếm, bởi vì bị quấy rầy, nên đưa tin cho bọn họ, kêu bọn họ qua đây nhìn một chút.
Tần Vấn Thiên dừng việc chém kiếm, mở mắt ra, đã thấy mọi người trước mắt, nhưng lúc này hắn giống như có chút vui vẻ, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, khuôn mặt tuấn tú như ánh sao chiếu rọi xuống, càng lộ vẻ đẹp yêu tuấn.
Nữ tử nhìn khuôn mặt Tần Vấn Thiên, sắc mặt của hơi động, sau đó cười lạnh nói.
- Trông được cũng không dùng được, sinh được một bộ túi da đẹp thì có ý nghĩa gì.
Tần Vấn Thiên nghe được nữ tử nói nhỏ, ánh mắt hắn không khỏi lộ ra vẻ cổ quái, ánh mắt nhìn về phía đối phương, nàng kia hình như cũng nhận ra mình thất thố, không khỏi mặt lạnh, nói.
- Nơi này không phải là chỗ cho ngươi ngây ngô, nhanh chóng rời đi đi.
- Hình như ta vẫn chưa tiếp cận phạm vi Kiếm mạch phạm vi mà?
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói.
- Ngươi dám mạnh miệng.
Nàng kia quát lạnh một tiếng, Thiên Kiếm Tông bọn họ ở Bái Kiếm Thành, cao cao tại thượng, người nào dám bất kính với bọn họ chứ, đệ tử Thiên Kiếm Tông, cao hơn người khác một bậc, đi ở chỗ nào đều nhận được sự sùng bái.
- Kiếm thuật của ngươi vụng về, khó coi, lại còn đang múa kiếm, đúng là làm nhục sự hiểu biết của bọn ta.
Nữ tử quát lên, mặt nàng cao ngạo, mệnh lệnh của Kiếm Phong sư huynh, đương nhiên phải làm cho được, nếu người này không thức thời, nàng không ngại giáo huấn đối phương một phen.
- Kiếm thuật vụng về? Khó coi?
Tần Vấn Thiên cười khổ, từ tốn nói.
- Không phải kiếm thuật vụng về, chẳng qua là người không có kiến thức về kiếm thôi.
Vừa dứt lời, hắn xoay người cất bước đi.
- Ngươi...
Nữ tử chỉ vào bóng lưng của Tần Vấn Thiên, suýt nữa bị sặc, mặc dù nàng chỉ ở đây thủ Kiếm mạch, nhưng dù gì cũng là người có tu vi Nguyên Phủ bát trọng, Kiếm Đạo Ý Chí đã vào hóa cảnh, thực lực cường đại, lại bị người này nói là không biết nhìn kiếm.
- Cuồng vọng.
- Vô tri.
- Xem ra là kẻ điên không biết trời cao đất rộng, sư muội không cần để ý đến hắn.
Người bên cạnh từ tốn nói.
- Kiếm thuật của người này kém cỏi như vậy, cũng dám mở miệng phun cuồng ngôn, đúng là buồn cười.
Lại có một người khuyên nhủ, lúc này nàng kia mới thoải mái, trừng người đi xa một cái, sau đó tất cả bọn họ đều xoay người, trở lại Kiếm mạch, nàng kia ngẩng đầu nhìn về động phủ nào đó, trong con ngươi xinh đẹp có một tia dị sắc, trong lòng nhảy lên.
Nàng vẫn cho rằng Thiên Kiếm Tông chính là một trong ba thế lực lớn thứ nhất Bái Kiếm Thành, sư huynh Kiếm Phong có thiên phú Kiếm Đạo, mạnh nhất trong Thiên Kiếm Tông, hắn Kiếm tử duy nhất được tông chủ bổ nhiệm, mặc dù không có thực lực mạnh nhất, nhưng không người nào dám phủ định thành tựu tương lai của hắn, thậm chí hắn còn có khả năng tiếp nhận vị trí tông chủ.
Tần Vấn Thiên rời khỏi chỗ này, nhưng không đi khỏi vách núi, hắn tìm được một chỗ chỗ an tĩnh khác, tu hành ba ngày, mới rời khỏi vách núi, trở lại Bái Kiếm Thành.
Tông gia, lúc trở lại Tần Vấn Thiên, làm cho không ít người ngắm nhìn, bàn tán về hắn.
Mấy ngày nay, danh tiếng Tần Vấn Thiên ở Tông gia càng lúc càng lớn, mặc dù những trưởng bối không lên tiếng, nhưng tất cả những thanh niên khác đều nói về hắn.
Bây giờ, đám người Tông Bằng, thậm chí đã nói, sau khi tranh đoạt Kiếm mạch, sẽ cướp đoạt thân phận Kiếm tử của Tần Vấn Thiên.
Lúc này, Tần Vấn Thiên trở về.
Tần Vấn Thiên cảm giác được ánh mắt mọi người, nhưng không để ý, lúc này hắn đang muốn tìm được gia chủ Tông Nghĩa lấy một ít Tinh thạch.
Khi Tần Vấn Thiên đi ngang qua một Diễn võ trường, không ít người quét về phía hắn, một giọng nói vang lên.
- Tần Vấn.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, quét về phía mọi người, ánh mắt của hắn tìm được Tông Càn, nói.
- Tông Càn, dẫn ta đi gặp gia chủ.
- Được.
Tông Càn khẽ gật đầu, sau đó cả người bay lên không, nhưng có người phía dưới cười lạnh, Tông Hồng lạnh lùng mở miệng nói.
- Tần Vấn, ngươi muốn tránh đến khi nào?
Tần Vấn Thiên dùng một mắt nhìn Tông Hồng, trong lòng âm thầm lắc đầu.
- Tông Hồng, ngươi không nên khiêu khích ta, nên đi mà tu luyện cho kiếm thuật nâng cao đi, sớm lĩnh ngộ ý chí cảnh giới thứ hai.
Tông Hồng thấy giọng điệu của Tần Vấn Thiên lại mơ hồ có ý giáo huấn, sắc mặt của hắn càng lạnh, mắng.
- Lĩnh ngộ Kiếm Chi Ý Chí không phải là việc sớm chiều, ngươi có tư cách gì giáo huấn ta, muốn đánh với ngươi một trận mà cũng tránh, bây giờ đã tránh được mấy ngày rồi, vừa về đến Tông gia, đã muốn tìm gia chủ che chở?
Người khác cũng nhao nhao nhìn Tần Vấn Thiên, có thật nhiều người châm chọc, thấy một màn như vậy, Tần Vấn Thiên khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
- Hèn nhát, như vậy mà cũng xứng là Kiếm tử của Tông gia ta, không bằng ngươi giao Kiếm tử chi kiếm ra cho ta đi!
Giọng điệu của Tông Hồng càng ngày càng cuồng vọng, không ngừng khiêu khích, chỉ thấy mấy bóng người đứng bên cạnh hắn, đều cười lạnh nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Các ngươi, chờ ta ở đây.
Tần Vấn Thiên từ tốn nói, sau đó đi cùng Tông Càn làm cho sắc mặt đám Tông Hồng sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Vấn Thiên cười lạnh nói.
- Được, ta chờ ngươi ở đây.
Mọi người nhao nhao lộ ra sắc mặt đầy hứng thú, tin tức truyền ra, thanh niên con em Tông gia nhao nhao tụ đến, có người khinh thường thân phận Kiếm tử của Tần Vấn Thiên, cũng có người thuần túy chỉ muốn nhìn Kiếm tử gia chủ bổ nhiệm có nào chỗ hơn người.
Tần Vấn Thiên và Tông Càn tìm được gia chủ Tông Nghĩa, Tông Nghĩa nhìn hai người, mặt ngậm mỉm cười.
- Tông thúc.
Tần Vấn Thiên chào hỏi, Tông Nghĩa khẽ gật đầu, nói.
- Nghe nói mấy ngày nay ngươi không ở Tông gia, sao hôm nay rảnh rỗi đến nơi này?
- Không lừa gạt Tông thúc, ta cần một ít Tinh thạch, chẳng qua gần đây hơi túng quẫn, nên đến hỏi mượn Tông thúc.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói, mặc dù nói hắn là truyền nhân của Thương Vương, nhưng chưa làm được gì cho Tông gia, đã đòi hỏi Tinh thạch, Tần Vấn Thiên có chút không thoải mái, hắn cũng không phải là loại ăn bám như vậy.