Lý Nhiên chi kiếm, một kiếm đứt cổ.
Nghe đồn, Lý gia Lý Nhiên, rất ít rút kiếm, bởi vì hắn kiêu ngạo, bởi vì hắn khinh thường. Nhưng mà hôm nay, là Kiếm Mạch chi tranh, hắn muốn cùng Kiếm Phong đánh một trận, cho nên kiếm của hắn, lấy tư thái chói mắt, nở rộ!
Lấy Kiếm Tử Tông gia, tế kiếm.
Tuy rằng bị cường quang làm cho chói mắt, nhưng mọi người vẫn như trước ngưng mắt nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, muốn nhìn rõ một kiếm đoạt mệnh của Lý Nhiên.
Người Lý gia, hơi hơi nhếch khóe môi lên, mang theo vài phần ý tứ cao ngạo. Mà Lý Niệm, càng là lộ ra ánh mắt khinh miệt.
Kiếm rơi, chính là thời điểm Tần Vấn Thiên mất mạng.
Mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, sau đó Kiếm của hắn đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ. Tần Vấn Thiên hơi hơi giơ kiếm lên, kiếm lập tức rơi tọt vào trong tay hắn. Động tác vô cùng mềm mại, thành thạo, chậm chí hắn còn không có ý định né tránh một kiếm đang bổ xuống của đối phương.
Một kiếm nhanh như vậy, chỉ cần trong nháy mắt, là có thể lấy mạng hắn.
Nhưng mà, Lý Nhiên nhanh, kiếm của Tần Vấn Thiên hắn, chẳng lẽ lại không nhanh?
Chỉ thấy bàn tay hắn khẽ vung lên, một tiếng kiếm ngâm, dường như kiếm của hắn, chỉ là khẽ lay động một chút. Mọi người giống như đã nhìn thấy hình ảnh Tần Vấn Thiên bị một kiếm trảm diệt.
Mặc dù là người của Tông gia, cũng đều ngẩn người ở đó. Tần Vấn Thiên hắn, dĩ nhiên là không tránh không né?
Một kiếm như thế, thời khắc này, căn bản là không kịp tránh né nữa.
Ánh kiếm rơi xuống, thân ảnh Tần Vấn Thiên, bị một kiếm chẻ ra làm đôi, khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Người Tông gia chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mà người khác, chỉ cảm thấy đây là chuyện bình thường. Thận chí khóe miệng Lý Niệm, lại là càng ngày càng nâng cao lên.
- Hả?
Đúng lúc này, một màn quỷ dị lại xuất hiện. Bọn họ thấy bên người Lý Nhiên, xuất hiện một đạo tàn ảnh. Tàn ảnh này vẫn kéo dài, lập tức xuất hiện ở phía sau Lý Nhiên hai bước. Mà thân ảnh bị ánh kiếm của Lý Nhiên bổ ra làm đôi, đã biến mất! Hắn vừa chém giết, chẳng qua chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi!
- Chuyện này…Thật nhanh!
Đám người hít một ngụm khí lạnh. Một kiếm này của Lý Nhiên, vậy mà không đánh trúng!
Kiếm Ý tiêu tán, ánh kiếm đã biến mất. Tần Vấn Thiên vẫn như cũ đứng ở phía sau Lý Nhiên, đưa lưng về phía hắn. Mọi người nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, tựa hồ là muốn nhìn cho rõ ràng, Tần Vấn Thiên, rốt cuộc có bị thương hay không?
Thân thể Lý Nhiên chậm rãi xoay lại, nhưng mà Tần Vấn Thiên, vẫn đứng yên không nhúc nhích như cũ, làm cho mọi người thầm than, xem ra, Tần Vấn Thiên vẫn là không có tránh thoát một kiếm kia.
- Như thế nào, có thể?
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng Lý Nhiên đang xoay người kia. Lập tức, ở chỗ cổ họng của hắn, hiện ra một đạo vết máu, máu tươi từ chỗ đó không ngừng trào ra.
Một giây lát này, ánh mắt mọi người, tất cả đều đọng lại ở nơi đó, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi.
Thân thể Lý Nhiên, chậm rãi ngã xuống.
Kiếm ngâm, người diệt.
Kiếm tu giao phong, nguy hiểm nhất chính là ánh kiếm, chỉ cần đoán sai, một kiếm đứt cổ!
Lý Nhiên, tự xưng là cao ngạo, để cho Tần Vấn Thiên tự mình xuống đài. Cuối cùng, lại bị một kiếm của đối phương cắt đứt cổ. Kiếm Tử của Lý gia, chết!
Một cỗ khí lạnh lão bao phủ trên người Lý Niệm, nàng run sợ nhìn một màn trước mắt, dường như không thể tin được đây là sự thật. Nàng nhìn thân thể ở dưới đất, thân thể nàng, cũng không tự chủ được khẽ run lên.
Người Lý gia, càng là mỗi người sắc mặt xanh mét.
Bọn họ và Thiên Kiếm Tông đã đạt thành chung nhận thức, chính là để cho Lý Nhiên và Kiếm Phong đấu một trận để tranh đoạt quyền sở hữu Kiếm Mạch. Nhưng mà bây giờ, Lý gia bọn họ, đã bị loại bỏ hoàn toàn, còn tổn thất một vị Kiếm Tử.
- Giỏi lắm!
- Kiếm Tử Tần Vấn!
Người Tông gia, trong mắt lại lộ ra sắc thái cuồng nhiệt. Cảm giác khẩn trương, thất vọng mới vừa rồi không còn sót lại chút nào, chỉ còn lại từng dòng nhiệt huyết không ngừng sục sôi trong lồng ngực.
Một kiếm này, quá mức lộng lẫy, rửa sạch toàn bộ khuất nhục vừa rồi Tông gia phải nhận, hung hăng tát lên mặt Lý gia một cái.
Vừa mới, lời nói kiêu ngạo của Lý Trấn Thiên, gia chủ Lý gia vẫn còn vang vọng bên tai. Mà bây giờ, lại là tự rước lấy nhục!
- Lý gia chủ, làm người, cũng không nên quá tự tin.
Tông Nghĩa nhàn nhạt mở miệng, làm cho hai mắt Lý Trấn Thiên bạo phát hàn quang đáng sợ, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên trên chiến đài.
- Thu thập.
Lý Trấn Thiên vung tay, tức khắc có người lên đài thu lại thi thể Lý Nhiên.
Ba bên ước định, cuộc chiến tranh đoạt Kiếm Mạch, sống chết có số. Là Lý Nhiên muốn giết Tần Vấn Thiên trước, bây giờ bị hắn tiêu diệt, chẳng thể trách được ai.
Nơi vách núi, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc kỳ lạ. Xem ra, Tông gia đã sớm có chuẩn bị từ trước.
Lý gia còn muốn trực tiếp đấu một trận với Thiên Kiếm Tông, lấy trận chiến cuối cùng này để tranh giành quyền sở hữu Kiếm Mạch trong mười năm. Lại không nghĩ tới, bọn họ lại may giá y cho Tông gia.
Chỉ cần một trận chiến này Tông gia thắng, như vậy, quyền khai thác Kiếm Mạch, là thuộc quyền sở hữu của Tông gia.
Ánh mắt lần thứ hai rơi vào trên người Tần Vấn Thiên đang đứng trên chiến đài. Mọi người chỉ thấy hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn Kiếm Phong nói.
- Ngươi, đi xuống đi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lúc này cũng bình thản không chút dao động, không có bất kì sóng dậy. Mới vừa rồi Kiếm Phong để cho hắn xuống đài, bây giờ, hắn mang lời nói này, trả lại cho đối phương.
Nhưng cục diện lúc này, đã hoàn toàn khác lúc trước.
Trước đó, mọi người đều cho rằng, lời nói của Kiếm Phong là không chút hoài nghi. Nhưng lúc này, thế cục tựa hồ đã đảo ngược.
Một kiếm, diệt Lý Nhiên.
Tuy rằng Kiếm Phong là người có thiên phú mạnh nhất Thiên Kiếm Tông. Nhưng mà, hắn có thể đánh với Kiếm Tử Tông gia một trận sao?
Ngày ấy ở phía dưới vách núi, Tần Vấn Thiên có một khuôn mặt tuyệt đẹp, nhưng kiếm thuật lại kém cỏi, làm cho nữ tử sinh ra cảm giác không chân thật, đó là Kiếm Phong sư huynh các nàng sùng bái, bây giờ, lại bị cái người bọn họ từng nhục nhã là kiếm thuật kém cỏi, đuổi xuống chiến đài.
- Kiếm ngâm, bóng kiếm hiện. Ngươi lĩnh ngộ là Kiếm Đạo Ý Chí gì vậy?
Kiếm Phong mở miệng hỏi. Kiếm Ý này làm cho cả người hắn một trận lạnh lẽo.
- Không biết người khác gọi nó là gì, nhưng có thể gọi là, Kiếm Âm Ý Chí đi.
Tần Vấn Phong nhàn nhạt mở miệng, Kiếm Phong khẽ gật đầu.
- Kiếm ngâm, kiếm âm, quả thực thích hợp. Bực này ý chí, nếu như ta miễn cưỡng muốn đánh một trận, có lẽ kết cục cũng chẳng khác gì Lý Nhiên. Trận chiến này, ta nhận thua.&