Thái Cổ Thần Vương

Chương 454: Chương 454: Làm khó dễ




Dung nhan tuyệt thế của Mạc Khuynh Thành, vẻ mặt mọi người trong yến hội, trăm vẻ cuộc đời ở Trần phủ, tiếng nước chảy, âm luật gió thổi qua, tất cả đều rõ ràng lọt vào tai, Tần Vấn Thiên như cảm giác mình có thể chạm đến tồn tại chúng nó.

- Cái gì gọi là cảnh giới?

Tần Vấn Thiên tự hỏi trong lòng, có thể nhìn lén vạn vật, quy luật vận động của thế gian, tựa như đều rõ ràng có thể nghe, đó là cảnh giới.

- Cái gì gọi là ý chí?

Tần Vấn Thiên lại hỏi bản thân, ý niệm khẽ động, giống như có thể bỏ đi bản thân trói buộc, thành lập liên hệ với bên ngoài, đó là ý chí.

Như vậy, võ đạo ý chí đệ nhị cảnh, tựa như, liền không khó có thể nắm lấy như thế nào cả.

Tiếng vang ào ào truyền ra, chỉ thấy nước trong con sông bắt đầu chảy, tựa như có một lực lượng tác dụng ở trong đó.

Trong con sông, có nước chảy phun trào ra, hóa thành cột nước.

Chỉ thấy thân thể Tần Vấn Thiên chậm rãi đứng dậy, những cột nước kia cũng càng lúc càng cao, phun trào về phía hư không.

- Lực, không đâu không có.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, nổ vang ‘oành’ một tiếng, cột nước lên trời, ở khoảnh khắc Tần Vấn Thiên mở mắt ra, liền lại hạ xuống, rơi vào trong con sông, tiếp tục hóa thành nước, chảy về phía xa.

Xoay người, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía xa, đôi mắt hắn xuyên thấu không gian, nhìn dung nhan khuynh thế kia.

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành lóe lên, như có ngạc nhiên lẫn vui mừng, nở một nụ cười đẹp, liền hóa thành toàn bộ thế giới.

Ý niệm lực của Tần Vấn Thiên, có thể khiến cột nước tấn công, Mạc Khuynh Thành đương nhiên hiểu, hắn đã đột phá.

Có một loại lực lượng võ đạo ý chí, bước vào ý chí đệ nhị cảnh.

Ý chí đột phá, đối với Tần Vấn Thiên mà nói quá quan trọng, hắn biết rõ lần này tranh đoạt Thiên Mệnh bảng kịch liệt, những người xếp hạng cao kia sẽ tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa, đắm chìm ở cảnh giới Nguyên Phủ đỉnh phong đã nhiều năm thời gian, dù chưa bước vào Thiên Cương cảnh, nhưng, mấy người mạnh nhất kia sẽ chưa lĩnh ngộ võ đạo ý chí đệ nhị cảnh sao?

Võ đạo ý chí đệ nhị cảnh, là một trong các điều kiện cần thiết bước vào Thiên Cương cảnh, rất nhiều người không thể lĩnh ngộ võ đạo ý chí đệ nhị cảnh, liền vĩnh viễn kẹt ở cảnh giới Nguyên Phủ đỉnh phong.

Lần đột phá này, ý nghĩa với Tần Vấn Thiên có thể nghĩ, lại làm hắn ở trên tranh đoạt Thiên Mệnh bảng tăng thêm vài phần nắm chắc.

- Ta đi rồi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, Mạc Khuynh Thành mỉm cười gật đầu.

- Tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, ta sẽ nói cho người trong thiên hạ, muội là nữ nhân của ta.

Thanh âm bình tĩnh của Tần Vấn Thiên như lời thề của hắn, khiến trái tim Mạc Khuynh Thành cũng vì đó mà run lên.

Tần Vấn Thiên bước ra bước chân, chậm rãi rời khỏi nơi này, tâm hắn, kiên định trước nay chưa từng có.

Về tới đảo giữa hồ, ánh mắt không ít người lạnh lùng nhìn quét Tần Vấn Thiên, gã này thế mà vượt qua nửa canh giờ, không biết hắn và Mạc Khuynh Thành hẹn hò nói chuyện gì, nhưng, mặc dù Tần Vấn Thiên thiên tư xuất chúng, nhưng dù sao tu vi cảnh giới hơi thấp, xuất thân cũng không được, không có bối cảnh, muốn theo đuổi Mạc Khuynh Thành, chỉ sợ là người si nói mộng.

Bọn họ đương nhiên sẽ không biết cảm tình giữa Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, có lẽ chỉ có số ít mấy người của Đan Vương điện biết.

Bạch Phỉ nhìn Tần Vấn Thiên một cái thật sâu, nàng lúc trước ở Sở quốc nhìn thấy thiếu niên Tần Vấn Thiên, nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến có một ngày này.

Tiệc rượu tan, mọi người lần lượt rời đi, đám người Tần Vấn Thiên đi ở phủ đệ Trần gia, đột nhiên cảm giác được một đợt hào quang chói mắt, ánh nắng mãnh liệt tựa như hướng tới nơi nào đó.

Ánh mắt mọi người chuyển tới, sau đó nhìn phía nơi nào đó, chỉ thấy ở nơi đó, đỉnh một kiến trúc, có một bóng người thanh niên đứng ở kia, khoanh tay mà đứng, ánh mắt nhìn lên mặt trời trên không, ở phía sau hắn cũng như có một vầng mặt trời lơ lửng ở đó, lấp lánh vô cùng, khiến mảng không gian kia cũng đặc biệt lấp lánh.

- Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp, đang mượn ánh sáng đại nhật.

Có người lộ ra nét kinh ngạc, thấp giọng nói:

- Đó là nhân vật thiên kiêu ưu tú nhất Đại Nhật Trần gia một thế hệ này, Trần Vương.

- Hạng hai Thiên Mệnh bảng, Trần Vương.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía đó, chỉ thấy giờ phút này, Trần Vương giống như cảm giác được cái gì như, mắt hắn chậm rãi xoay qua, nhìn về phía bên này, trong phút chốc, như có một ý chí nóng cháy buông xuống, giống như ánh sáng mặt trời.

Trong mắt Trần Vương, như có những vầng mặt trời chói chang.

- Nhiệt độ thật cao.

Mọi người chỉ cảm thấy không khí bên này giống như nhiệt độ tăng lên, không ít cường giả Thiên Cương cảnh của Âu Dương thế gia cũng lộ ra nét kinh ngạc.

Không hổ là đại nhật Trần Vương, một ánh mắt xuyên thấu không gian, võ đạo ý chí buông xuống, đây là võ đạo ý chí đệ nhị cảnh.

Bởi vì Hoa Thái Hư sẽ không tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này, Đại Nhật Trần gia Trần Vương được cho rằng là nhân tuyển lần này có hi vọng nhất đoạt lấy hạng nhất Thiên Mệnh bảng, hắn đã đắm chìm ở Nguyên Phủ đỉnh phong mấy năm, nghĩ hẳn sớm đã làm tốt chuẩn bị cho trùng kích Thiên Cương cảnh, võ đạo ý chí của hắn không biết có mấy loại võ đạo ý chí bước vào đệ nhị cảnh.

- Trần Vương này, thực lực thật mạnh.

Trong ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh hiện lên một mảng sắc bén:

- Mỗi ba năm một lần tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, ở thời khắc cuối cùng, đám thiên tài này đều sẽ mang con bài chưa lật giũ ra toàn bộ, khi đó ngươi mới phát hiện, sức chiến đấu ngày thường của bọn họ, có lẽ đều còn che dấu, hơn nữa ta cảm giác, tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này, sẽ so với trước đây càng thêm thảm thiết.

- Không biết lần này, các đại thế lực cấp bá chủ, còn có thể lũng đoạn ghế đầu Thiên Mệnh bảng, đoạt khí vận Đại Hạ nữa hay không.

- Chẳng lẽ thực có cách nói khí vận hay sao?

Tần Vấn Thiên đối với điều này không mấy tin tưởng, chỉ sợ là nghe nhầm đồn bậy, tuy nói nhân vật võ đạo tu hành, vận khí rất quan trọng, bởi vì mặc dù ngươi cực kỳ cường đại, nhưng vĩnh viễn có người mạnh hơn ngươi, vận khí không tốt đắc tội người ta, thiên tài đã chết thì không gọi là thiên tài nữa, hơn nữa, rất nhiều thí luyện cùng với bí cảnh trên đại lục, đều cần vận khí.

Nhưng nói đoạt ghế cao trong Thiên Mệnh bảng, thì có thể làm thế lực lớn có khí vận cường đại thêm thân, Tần Vấn Thiên là không tin.

- Có lẽ là thứ trong minh minh, nhìn không thấy sờ không được, nhưng khí vận vẫn tồn tại, Khâm Thiên Các năm đó nếu không phải nhìn trộm ra được khí số Đại Hạ đã hết, lại làm sao dám tạo phản diệt Đại Hạ.

Âu Dương Cuồng Sinh tùy ý cười, hai người cũng chỉ thảo luận thêm chút về thứ hư vô mờ mịt này.

Trở lại khách sạn, Tần Vấn Thiên đều gọi Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Nhược Hoan vào trong sân của mình.

- Làm sao vậy?&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.