Tại Cổ Diệp Quốc, Diệp Lăng Sương cùng Tần Vấn Thiên bầu bạn với Nhân Hoàng mấy ngày, cho đến khi thương thế của Nhân Hoàng khôi phục lại thì đám người Tần Vấn Thiên liền chuẩn bị khởi hành.
Tuy nói còn chưa đến thời gian mở ra Tiên Võ Giới, nhưng đi đến Tiên Võ Thành, quan sát thiên kiêu của các phe trong Hoàng Cực Thánh Vực cũng chính là một việc làm cho người ta phải mong đợi.
Trong Hoàng cung, Nhân Hoàng nhìn một nhóm thanh niên trước mặt, lúc này hắn đã thu liễm vẻ bá đạo uy nghiêm tại thời điểm chiến đấu, nhìn bộ dáng của hắn chẳng qua là một vị trưởng bối ôn hòa mà thôi.
- Nhìn các ngươi ta lại nghĩ về mình năm đó, đúng là tuế nguyệt tang thương, trong nháy mắt thời gian đã qua trăm năm rồi. Các ngươi bây giờ phong nhã hào hoa nhưng đừng có để lãng phí thời gian quý báu. Có ai lúc còn trẻ mà không lông bông, đáng tiếc là ta đã không có cơ hội làm lại nữa, bằng không so với năm đó ta có thể càng điên khùng hơn.
Nhân Hoàng mỉm cười nói, bọn người Tần Vấn Thiên cũng lộ ra vẻ vui vẻ.
- Phong thái của nghĩa phụ vẫn như xưa, trận chiến ấy nói vậy cả thiên hạ đều biết, tru vương hầu phản bội, chém các cường giả Hoàng cung Tử Lôi Tông, đó là phong thái bực nào chứ, so với chúng ta thì còn điên cuồng hơn nhiều.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Già rồi.
Nhân Hoàng cười lắc đầu nói :
- Vấn Thiên, ngươi thật sự không cần nghĩ lại sao, thực lực của tất cả những người do Thạch Hiên bí mật dạy bảo đều rất bất phàm, nếu như ngươi muốn, ta có thể đưa cho ngươi một số người trung thành nhất với ta.
- Nghĩa phụ, ta bây giờ xông xáo bên ngoài, đâu cần người hộ vệ làm chi, nếu có ngày nào đó ta cần người dùng sẽ lại tới đây mượn binh nghĩa phụ.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười, có lẽ ngày hắn quay về Đại Hạ sẽ cần phải mượn lực lượng dưới trướng Nhân Hoàng, quét ngang chư thế lực Đại Hạ một phen. Đương nhiên hiện tại hắn còn chưa gấp, nếu bản thân cũng không đủ năng lực thì có mượn cường giả của Diệp Quốc cũng vô dụng. Đầu tiên hắn muốn bước vào Thiên Tượng cảnh giới rồi sau đó trở lại Đại Hạ Hoàng Triều cũng không muộn.
- Ngươi nói như thế cũng tốt, sau này khi xông xáo bên ngoài, nếu có thời gian rảnh rỗi thì cùng Khuynh Thành bồi tiếp Lăng Sương trở lại thăm ta một chút, Diệp Quốc này chính là nhà của ngươi.
Nhân Hoàng nói như vậy vì hắn và Tần Vấn Thiên hợp nhau về tính tình, theo đó trong việc hắn thu Tần Vấn Thiên làm nghĩa tử giữa hai người hoàn toàn không có vấn đề gì liên quan gì đến công danh lợi lộc cả, về điểm này thì trong lòng bọn họ ai nấy đều tự biết được. Nếu Tần Vấn Thiên nguyện ý, hắn còn có thể không ngại truyền Diệp Quốc lại cho Tần Vấn Thiên. Tuy Tần Vấn Thiên đã nói chí hắn không ở chỗ này nên Nhân Hoàng cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Ta đương nhiên sẽ không khách khí với nghĩa phụ.
Tần Vấn Thiên sảng khoái nói :
- Nghĩa phụ, hôm nay từ biệt, ngày sau sẽ có dịp nâng cốc tâm sự cùng nghĩa phụ.
- Ân, ngày đại hôn của ngươi cùng Khuynh Thành, nhất định phải gửi cho ta một cái thiệp mời tới Diệp Quốc, bằng không chớ có trách ta không nhận tên nghĩa tử ngươi nữa.
- Đâu có thể chứ, ta còn muốn thỉnh nghĩa phụ làm chủ hôn cho ta đây.
Thấy thần sắc Nhân Hoàng giả bộ tức giận, Tần Vấn Thiên cười nói, nếu hắn cùng Khuynh Thành đại hôn thì làm sao có thể không mời Nhân Hoàng được chứ
- Ha ha, ngươi cũng không nên lừa ta.
Nhân Hoàng cười to nói rồi lập tức quay đầu lại nhìn Thạch Hiên sau lưng nói:
- Các ngươi bảo vệ Vấn Thiên cùng với Lăng Sương đi Tiên Võ Thành, trong thời gian bọn họ ở đó, mọi người phải thủ hộ ở đó.
- Dạ.
Thạch Hiên khom người đáp mà đám người Tần Vấn Thiên cũng không cự tuyệt. Lúc này đi Tiên Võ Giới chắc chắn sẽ có gió nổi mây phun, không biết có bao nhiêu người của các đại thế lực rồi những thứ Hoàng tử công chúa của các cổ quốc rồi các thiên kiêu của đại tộc, Thánh tử và Thánh nữ của các cổ giáo, ai nấy đều có thân phận, địa vị cực kỳ cao quý nên cũng sẽ không ai quan tâm đến đám đệ tử Trượng Kiếm Tông tầm thường như bọn họ. Nếu như bên ngoài thật sự có tranh đấu phát sinh thì không có người nào hạ thủ lưu tình.
Còn có một chuyện phi thường trọng yếu, đó là sau khi bọn họ vào Tiên Võ Giới sẽ phải tranh phong cùng chư thiên kiêu trong Thiên Võ Giới. Theo đó trên tay tất nhiên là sẽ dính máu tươi của không ít con em các đại thế lực. Chuyến đi Tiên Võ Giới lần này sẽ thường thường gặp phải đại chiến.
- Tốt rồi, xuất phát thôi.
Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân hai tay chắp sau lưng đứng đó, tóc đen dài bay phấp phới. Mọi người nhìn về phía Nhân Hoàng khom người một cái rồi sau đó lập tức tất cả thân hình lập loè mà bay lên trời và khống chế một cái hư không cổ phàm (buồm)
, nó chính là đại bộ Thần binh có được tốc độ cực nhanh. Sau khi mọi người đi lên trên hư không cổ phàm thì trong nháy mắt nó liền xông vào đám mây trên không trung.
Lúc này đã gần trưa, ánh mặt trời sáng gay gắt từ trên bầu trời rọi xuống, Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn Hoàng cung cổ điện huy hoàng phía dưới. Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân vẫn đang đứng đó, mỉm cười ngước đầu lên nhìn theo bọn họ.
Nhìn Nhân Hoàng cùng với Hoàng cung cổ điện phía dưới mà trong lòng Tần Vấn Thiên xuất hiện hàng vạn hàng nghìn cảm khái. Chuyến đi Diệp Quốc lúc này làm cho hắn rất xúc động và cũng kiên định hơn trên con đường truy cầu võ đạo.
Trận chiến ấy của Nhân Hoàng, mặc dù tại thời khắc này vẫn rõ ràng như trước mắt. Đây là thế giới của võ đạo, là thế giới của cường giả, là thế giới được làm vua thua làm giặc. Nhân Hoàng chưa từng trêu chọc người khác nhưng hắn thân là Nhân Hoàng, quyền thế ngập trời rồi lại có trọng bảo nên đã thành cái đích để người ta mơ ước và nhắm vào. Lấy chiến lực ngập trời của Nhân Hoàng mà còn bị bức bách đến mức này, nếu không phải độc tố trên người được giải trừ thì vận mệnh của nhất mạch Nhân Hoàng như thế nào cũng có thể nghĩ được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên mặt trời trên cao, trong tròng mắt hắn xuất hiện tinh mang lập loè, để lộ ra tín niệm kiên định không có gì sánh kịp....