Thái Cổ Thần Vương

Chương 790: Chương 790: Lệ quang (2)




- Thánh nữ nói, nàng cũng chỉ có thể làm được tạm thời áp chế độc tố, muốn chữa khỏi...

Diệp Lăng Sương cũng không nói tiếp, nhưng mọi người đã hiểu ý tứ của nàng, trong lòng thầm run sợ, độc tố này có thể lấy mạng Nhân Hoàng, có thể thấy được trình độ đáng sợ của độc tính.

Đúng lúc này, đám người lại thấy trong Nhân Hoàng cổ điện lại có một nhóm bóng người đi ra, những bóng người này tất cả đều mặc áo trắng, bề ngoài phi thường mỹ mạo, giống như tiên tử.

Ánh mắt mọi người nhìn phía bên kia, đám người Diệp Không Phàm dẫn đầu đi đến, mỉm cười nói:

- Các vị vất vả rồi.

Tần Vấn Thiên cũng ngẩng đầu nhìn phía đó, liền nhìn thấy một đám bóng người mỹ mạo, đều là nữ tử, nghĩ hẳn là cường giả Dược Hoàng cốc thủ hộ thánh nữ, đều là nữ tử, điều này tự nhiên là vì chiếu cố thánh nữ tốt hơn.

Theo ánh mắt những nữ tử áo trắng đó nhìn lại, lại có ba bóng người xuất hiện, nữ tử hai bên trái phải tất cả đều cực đẹp, sạch sẽ xinh đẹp bức người, nhưng giờ phút này hào quang của các nàng, tất cả đều bị bao phủ.

Chỉ vì bóng người nàng kia ở giữa, quá mức loá mắt, nàng vừa xuất hiện, đã như toàn bộ đều phải nhường đường cho nàng, toàn bộ mất đi hào quang.

- Nghiêng nước nghiêng thành.

Hai mắt Lưu Vân lấp lánh, chăm chú nhìn bóng người đó, không chỉ có hắn, đám người Trượng Kiếm Tông tất cả đều nhìn về phía thánh nữ kia, quang huy trên người nàng giống như tìm được từ ngữ đi hình dung.

Các cường giả Trượng Kiếm Tông đều là hạng người tâm trí cứng cỏi, nhưng trong nháy mắt này, đều có chút thất thần.

Nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên lại kịch liệt chấn động, cả người giống như đã quên hít thở, sau đó, trên mặt hắn nở rộ nụ cười sáng lạn nhất, tảng đá lớn ở trong lòng rốt cuộc đặt xuống.

- Khuynh Thành.

Tần Vấn Thiên giống như muốn ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó thân hình hắn lóe lên, giống như một tia chớp, trực tiếp nhằm về chỗ thánh nữ kia phóng đi, thánh nữ Dược Hoàng cốc này, vậy mà lại là Mạc Khuynh Thành.

- Hả?

Nhìn thấy bóng người Tần Vấn Thiên lao ra, đám người Trượng Kiếm Tông tất cả đều sửng sốt, cường giả Tử Lôi tông đột ngột xoay người nhìn phía Tần Vấn Thiên, trong vẻ mặt lộ ra ánh sáng lạnh.

- Làm càn.

Diệp Không Phàm lạnh lùng quát một tiếng, bàn tay ấn về phía trước, hư không xuất hiện kiếp lôi khủng bố nghiền áp về phía Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên nâng tay đáp lại, ‘oành’ một tiếng vang lớn, thân thể hắn bị đẩy lui vài bước, bàn tay đau đớn, uy lực kiếp lôi kia, vậy mà chấn động tới mức cánh tay hắn tê dại.

Đám nữ tử Dược Hoàng cốc tất cả đều lạnh lùng nhìn quét Tần Vấn Thiên, hàn khí phóng ra, bao phủ Tần Vấn Thiên, một khí tức áp lực trực tiếp rơi ở trên người Tần Vấn Thiên, giống như Tần Vấn Thiên có chút dị động, các nàng liền giết chết hắn ngay tại chỗ.

- Sư đệ.

Đám người Trượng Kiếm Tông cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo này thân hình chợt lóe, đều tiến lên, hộ vệ bên cạnh Tần Vấn Thiên.

Nhưng ánh mắt Tần Vấn Thiên chỉ tập trung nhìn Mạc Khuynh Thành, giống như tất cả cái khác, đều đã quên.

Mạc Khuynh Thành, còn sống, thế gian còn có cái gì, so với cái này tốt đẹp hơn đâu, nụ cười của hắn vẫn sáng lạn như vậy, nhìn thánh nữ như mặt trăng được các ngôi sao quây quanh đó.

Thánh nữ Dược Hoàng cốc nhìn về phía Tần Vấn Thiên, khoảnh khắc bóng người ấy in vào mí mắt, trái tim nàng thế mà đau xót, chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng khí chất của nàng vẫn xa xôi như vậy, giống như không có bất luận kẻ nào có thể thân cận nàng, nàng là đẹp như thế, lại xa lạ như thế.

- Thật sự là làm càn, niệm ngươi là người Trượng Kiếm Tông, tạm không so đo với ngươi, nếu có lần sau, giết không cần hỏi.

Diệp Không Phàm lạnh lùng quát một tiếng, sau đó mở miệng nói:

- Thánh nữ, chúng ta bây giờ tới Đấu chiến trường đi.

Thân thể Mạc Khuynh Thành dừng ở nơi đó một lát, sau đó mới cất bước, được đoàn người vây quanh rời đi. Đám người Tử Lôi tông chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, mang theo nụ cười lạnh.

- Ước thúc tốt bản thân, đây chính là thánh nữ Dược Hoàng cốc.

Một thanh niên Tử Lôi tông quát lạnh, mặc dù là người Trượng Kiếm Tông cũng có người bất mãn, Tần Vấn Thiên không khỏi quá xúc động rồi, không để ý hình tượng như thế.

Tần Vấn Thiên đứng ngây ra đó, nụ cười kia tựa như còn treo ở trên mặt, nhưng lại gặp phải một tia sét đánh giữa trời, Mạc Khuynh Thành, không nhận ra hắn?

Đây, là làm sao vậy?

Mạc Khuynh Thành bị mọi người quây ở giữa, bước chậm ở bên trong hoàng cung, nhưng hai người bên cạnh Mạc Khuynh Thành lại thấy tay Mạc Khuynh Thành ôm ngực mình, trên mặt có biểu cảm mất hồn mất vía, giống như rất thống khổ.

- Thánh nữ, làm sao vậy?

Một nữ tử bên cạnh thấp giọng hỏi.

- Khuôn mặt của hắn, thật quen thuộc, ngực của ta đau quá.

Mạc Khuynh Thành nói nhỏ một tiếng, khiến hai người bên cạnh vẻ mặt chợt lóe, Mạc Khuynh Thành năm đó sinh mệnh lâm nguy, được Dược Hoàng cứu, nhưng ký ức mơ hồ, trừ bản năng tu hành, tất cả cái khác đều quên đi.

Các nàng không nói thêm gì, nhưng chưa bao giờ thấy Mạc Khuynh Thành vẻ mặt như thế, giống như đánh mất hồn phách, sắc mặt tái nhợt.

Mạc Khuynh Thành cảm giác ngực càng lúc càng đau, trên trán thế mà có mồ hôi lạnh xuất hiện, thật quen thuộc, thật sự rất quen thuộc, nàng thật muốn nhớ ra cái gì đó.

- Đầu đau quá.

Mạc Khuynh Thành nhắm mắt, trong bất tri bất giác, khóe mắt của nàng thế mà có nước mắt chảy xuống, giống như có một tia sét giữa trời quang trực tiếp đánh vào trong đầu.

Mùa đông, bông tuyết đầy trời, thiếu niên ngồi dưới tàng cây, tuấn tuấn, lại ngơ ngác, không biết tâm tư thiếu nữ bên cạnh.

Bông tuyết rất đẹp, hai người vẫn một mực ở dưới tàng cây, nhìn cổ thụ kia bị tuyết bao trùm, trên mặt thiếu niên cùng thiếu nữ đều mang theo nụ cười ngây thơ rực rỡ.

Thiếu nữ vươn tay, lại đón bông tuyết không trung bay xuống, nói một tiếng tên ngốc, thiếu nữ cười rời đi.

Hình ảnh này, thật đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng.

- Thánh nữ.

Giờ phút này hai người bên cạnh cả kinh biến sắc, các nàng nhìn thấy khoảnh khắc Mạc Khuynh Thành mở to mắt, thế mà nước mắt giàn giụa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.