Thái Cổ Thần Vương

Chương 804: Chương 804: Mất hết mặt mũi (2)




Diệp Lăng Sương ngồi ở giường, mỉm cười nói với phụ thân mình, Nhân Hoàng khẽ gật đầu, đối với truyền thuyết nhà tranh Trượng Kiếm tông giải kiếm hắn đương nhiên biết.

- Mai Sơn Kiếm Chủ lão yêu phụ đó là rất kiêu ngạo, Tần tiểu huynh đệ trước mặt mọi người từ chối lời mời thu đồ đệ của nàng, hậu sinh khả uý nha.

Diệp hoàng cười nói, khiến người Trượng Kiếm tông ngạc nhiên một phen, dám xưng Mai Sơn Kiếm Chủ lão yêu phụ, cũng chỉ Nhân Hoàng các cổ quốc hoặc tộc trưởng đại tộc dám như vậy.

- Tần sư đệ và thánh nữ còn là một đôi trời sinh nha.

Diệp Lăng Sương nắm tay Nhân Hoàng cười nhẹ, tuy trong lòng bi thương, nhưng Diệp Lăng Sương ở trước mặt Nhân Hoàng luôn cười rất sáng lạn.

Nhân Hoàng không kỳ quái, trên thực tế thánh nữ lần thứ hai tiến vào chẩn đoán cho hắn, lại nhìn thấy trạng thái thân mật của hai người, câu đầu tiên của Diệp Lăng Sương đã khiến hắn đoán được quan hệ của hai người, nghĩ hẳn là thánh nữ cân nhắc đến bởi Tần Vấn Thiên là sư đệ Diệp Lăng Sương con gái hắn, mới nguyện ý đến chẩn đoán một lần nữa.

- Thật là ông trời tác hợp.

Nhân Hoàng mỉm cười nói, hắn thật ra không phải nịnh, hắn là nhân vật cỡ nào, Nhân Hoàng Diệp quốc, tung hoành thiên hạ, cho dù thật sự gặp phải lựa chọn sinh tử, cũng không đến mức hạ mình nịnh người khác, chỉ là nhìn đôi người ngọc trước mắt, hắn nghĩ tới mình lúc trẻ tuổi, đó là ngông nghênh cỡ nào.

- Bích U, còn nhớ rõ chiếc áo lông phượng bảy màu nọ không?

Nhân Hoàng nhìn về phía một vị nữ tử mỹ mạo bên cạnh, chính là thê tử kết tóc của hắn, Hoàng Hậu Diệp quốc.

- Nhớ rõ, năm đó hai người chúng ta xông pha dãy núi Thái Yêu, giết chết một con á phượng, lấy cánh chim của nó, luyện chế thành thần binh.

Hoàng Hậu Diệp quốc mỉm cười nói.

- Tặng cho thánh nữ, coi như hạ lễ ta tặng cho bọn họ tương lai thành hôn, thế nào?

Nhân Hoàng nói với Hoàng Hậu.

- Nhân Hoàng tiền bối.

Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc, vừa định muốn từ chối, lại nghe Nhân Hoàng nói:

- Ta tuy bên bờ tuyệt cảnh, nhưng một thân bảo vật có được nhiều cỡ nào, thần binh này không phải là tặng cho ngươi, mà là tặng cho thê tử tương lai của ngươi, nào có phần cho ngươi từ chối.

Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, sau đó gật đầu:

- Như thế mà nói, đa tạ Nhân Hoàng tiền bối.

Hắn không ra vẻ từ chối nữa, Nhân Hoàng cũng đã nói như thế, hắn chỉ đành thản nhiên tiếp nhận.

Mạc Khuynh Thành mắt đẹp lóe lên, thấy Tần Vấn Thiên đáp ứng, nàng cũng không nói gì, sau một lát, hai tay Hoàng Hậu nâng một cái hộp gấm đi đến, bên trong là một bộ quần áo thần binh bảy màu loá mắt, tinh quang lóng lánh, lại mỏng manh giống như không có gì, mơ hồ như trong suốt.

- Thần binh này chính là Nhân Hoàng năm đó mời người Thần Tượng môn chế tạo thành vật đính ước tặng cho Hoàng Hậu, sau, Nhân Hoàng và Hoàng Hậu liền thành hôn, kết thành liền cành, món quà này chính là ý nghĩa phi phàm đó.

Bên cạnh một vị hoàng phi của Nhân Hoàng mỉm cười nói, ý của Nhân Hoàng, hiển nhiên là hy vọng đôi người trẻ tuổi trước mắt tương lai có thể trở thành một đôi.

Mạc Khuynh Thành nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên bên cạnh, trong mắt đẹp mang theo từng tia ngọt ngào, tiếp nhận bảo vật, cảm kích nói:

- Đa tạ Nhân Hoàng và Hoàng Hậu.

- Ha ha, ngươi ngàn dặm xa xôi đến xem bệnh cho ta người sắp chết này, tiểu huynh đệ lại là sư đệ của Lăng Sương, duyên phận bực này, vẻn vẹn lễ mọn đã tính là gì.

Nhân Hoàng không thèm để ý cười nói, chỉ là thanh âm hắn lại lộ ra ý suy yếu mơ hồ, tỏ ra trung khí không đủ.

- Hắn trúng là Huyết độc.

Lúc này, một thanh âm truyền đến, vẻ mặt Tần Vấn Thiên hơi đọng lại, quay đầu, nhìn về Mộ Phong phía sau, mở miệng nói:

- Mộ Phong, ngươi biết này độc?

- Huyết độc năng lực ẩn nấp mạnh nhất, nhưng một khi kích phát, độc tính cũng là đáng sợ nhất, nó nấp trong huyết mạch, một khi thúc giục, huyết mạch lưu chuyển toàn thân, mỗi một bộ vị trong cơ thể đều lây dính loại độc tố này, không có thuốc nào cứu được, muốn lấy đan dược hoặc là dược thảo chữa khỏi rất khó, trừ phi là siêu cấp đan dược, có thể cải tạo huyết mạch, đồng thời khiến huyết mạch chất chứa năng lực chữa trị, mỗi một giọt máu, đều là thuốc, sau khi thúc giục lưu chuyển toàn thân, loại trừ độc tố trong cơ thể.

Mộ Phong mở miệng nói, trong lòng Mạc Khuynh Thành khẽ động, nàng cũng biết độc của Nhân Hoàng đã lan tràn tới toàn thân, nhưng nàng không sở trường độc, không biết đây là do Huyết độc tạo thành.

Người trong cổ điện tất cả đều chăm chú nhìn Mộ Phong, trái lại không ngờ người này thế mà giỏi độc.

- Hắn là Mộ Phong bằng hữu của ta, sư tôn hắn được xưng Độc vương, tất nhiên cực kỳ tinh thông đối với độc.

Tần Vấn Thiên giới thiệu:

- Khuynh Thành, có đan dược như vậy hay không?

- Đan dược thanh trừ độc tố trong máu thật ra là có, chỉ là độc này đã có thể gây độc tổn thương Nhân Hoàng, nghĩ hẳn sẽ cực kỳ bá đạo, không phải ngũ giai đan dược không thể thanh trừ, nhưng còn muốn để huyết mạch chất chứa năng lực chữa trị, loại đan dược này lại là quá mức hiếm thấy, muội chưa bao giờ nghe nói, không biết sư tôn có biết không.

Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, Nhân Hoàng nở nụ cười:

- Thủ đoạn thật ác, bọn hắn đã hạ độc này cho ta, sao có thể để cho ta dễ dàng chữa khỏi.

Chỉ thấy lúc này, ánh mắt Mộ Phong nhìn về phía Tần Vấn Thiên.

Đầu lông mày Tần Vấn Thiên chợt lóe, trong đầu hiện lên một tia sáng sắc nhọn, đột nhiên hiểu ý tứ Mộ Phong nhìn về phía mình, năm đó mình trúng độc của Mộ Phong, có thể tự lành, xem ra Mộ Phong đối với một màn này vẫn nhớ rõ, Tần Vấn Thiên đã có thể tự lành, như vậy, chỉ sợ trong cơ thể có chỗ phi phàm.

Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ lực lượng ánh nến trong cơ thể tương tự loại huyết mạch thứ hai, năm đó, chính là loại lực lượng này, xua đuổi toàn bộ độc tố cho hắn, giống như vạn độc bất xâm.

- Thánh nữ, thật sự không tìm thấy loại đan dược này sao?

Diệp Lăng Sương nhìn Mạc Khuynh Thành, mang theo một tia hy vọng.

Nhưng Mạc Khuynh Thành lắc lắc đầu:

- Ta thật sự không biết, muốn cho huyết mạch có được năng lực chữa khỏi, nghe cũng chưa từng nghe, chỉ sợ cho dù là một số trưởng bối của Dược Hoàng cốc, cũng khó làm được, mà Nhân Hoàng từng trải qua một trận đại chiến, đã khiến độc tố lan tràn đến toàn bộ bộ vị trong cơ thể, tựa như trừ loại phương pháp này, thì không cách nào để giải.

- Khó trách bọn hắn không tiếc trả giá ép ta chiến một trận, xem ra mệnh trời như thế, hôm nay, ta duy nhất lo lắng là các người, sau khi ta chết, bọn họ sẽ tuyệt không bỏ qua cho các người.

Nhân Hoàng nhìn vợ con và nữ nhân bên cạnh, đây là vướng bận hắn không nỡ rời đi.

- Phụ hoàng.

Mắt Diệp Lăng Sương có chút ướt, khó có thể nhịn được sự thương cảm, một đời Nhân Hoàng, đường cùng tận thế, ai có thể đọc hiểu ánh mắt Nhân Hoàng, chỉ cầu người nhà bình an.

- Vẫn có hi vọng.

Tần Vấn Thiên mở mắt, khiến mọi người đều nhìn về phía hắn.

- Nhân Hoàng tiền bối, ngươi an tâm tĩnh dưỡng, việc chữa thương, chúng ta trở về bàn tiếp.

Tần Vấn Thiên không nói thêm gì, thương thế của Nhân Hoàng liên lụy trọng đại, nếu là bị người ta biết có khả năng chữa khỏi, chỉ sợ có người sẽ bí quá hoá liều, cái này bất lợi đối với bọn họ, bởi vậy, cho dù thật sự có thể chữa cho Nhân Hoàng, bọn họ cũng phải vô cùng cẩn thận.

Trong mắt Nhân Hoàng hiện lên một mảng ánh sáng sắc bén, nhìn Tần Vấn Thiên thật sâu, mở miệng nói:

- Được, ta một ngày không chết, bọn hắn liền không dám vọng động, cho dù chết, ta cũng sẽ để bọn hắn chậm rãi chờ, ta ngược lại muốn xem, bổn hoàng không nhắm mắt, ai dám ở hoàng cung Diệp quốc lật trời.

Tần Vấn Thiên lộ ra ý kính nể, Nhân Hoàng lúc sắp chết, vẫn có khí phách như vậy, hắn một ngày không chết, thì không ai dám phát động chính biến cuối cùng, nhân vật kiêu hùng bá chủ này, cho dù hấp hối, cũng có được sức uy hiếp đáng sợ bực này, có thể nghĩ ngày xưa hắn uy phong cỡ nào.

Đám người Tần Vấn Thiên cáo từ rời đi, về tới trong đình đài người hoàng tộc chuẩn bị cho người của Dược Hoàng cốc. Người của Dược Hoàng cốc nhìn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành sóng vai bước đi, thế mà lại muốn đi về phía tẩm cung của Mạc Khuynh Thành, có mấy người khẽ nhíu mày.

Mạc Khuynh Thành thân là thánh nữ Dược Hoàng cốc, thân phận phi phàm, nhất cử nhất động của nàng đều đại biểu Dược Hoàng cốc.

- Thánh nữ.

Nghĩ đến đây, có người gọi lại Mạc Khuynh Thành cùng với Tần Vấn Thiên.

Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn về phía các nàng, hỏi:

- Chuyện gì?

- Tẩm cung thánh nữ, người ngoài không thể dễ dàng tiếp xúc.

Một nữ tử nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lùng mở miệng.

- Làm càn.

Mạc Khuynh Thành thấy đối phương nhằm vào Tần Vấn Thiên, nhất thời lạnh lùng quát một tiếng, khiến người nọ khẽ biến sắc, khom người nói:

- Thánh nữ, điều này liên quan đến đến danh dự của người, huống hồ nơi này dù sao cũng là hoàng cung Diệp quốc, căn bản không giấu được tai mắt người khác.

- Khuynh Thành...

Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ động, đối phương nói cũng không phải không có lý, nếu như thực sự tổn hại danh dự Khuynh Thành, hắn tự nhiên là không muốn.

Nhưng Mạc Khuynh Thành lại kéo tay hắn, quay đầu nhìn hắn, cười tươi đẹp, sáng lạn như thiếu nữ, có lẽ chỉ có đối mặt hắn, Mạc Khuynh Thành mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.

- Ta hiện tại nói cho các ngươi, ta là thê tử của chàng.

Mạc Khuynh Thành nói với mọi người, sau đó kéo Tần Vấn Thiên xoay người mà đi, mở miệng nói:

- Chưa có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể đến quấy rầy.

Người của Dược Hoàng cốc vẻ mặt cứng đờ, tất cả đều không còn lời nào mà đối đáp, cảm tình của thánh nữ đối với Tần Vấn Thiên đã vượt qua tất cả, quan trọng hơn thân phận thánh nữ của nàng, quan trọng hơn danh dự của nàng, thậm chí, so với Dược Hoàng cốc còn quan trọng hơn, đây là điều bọn họ khó có thể tiếp nhận.

- Việc nơi đây, bất luận kẻ nào cũng không được lộ ra.

Một người lạnh như băng nói:

- Phong tỏa mảng không gian này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.