Thái Cổ Thần Vương

Chương 990: Chương 990: Minh ngộ (2)




Đó là một yêu nghiệt vẫn luôn che giấu nha, tuy Võ Đằng tuổi hơi lớn, nhưng tài lớn trưởng thành muộn có cái gì không được, sức chiến đấu như vậy, quả thật rất kinh người.

- Võ đạo chân ý, chân, có lẽ chính là một loại phản phác quy chân nhỉ.

Tần Vấn Thiên nghĩ. Phủ quang của Võ Đằng, như đã đánh thức hắn, lúc trước hắn cảm thụ lôi đình chân ý của Liễu Lam, cảm thụ kim chân ý, công kích quá hoa lệ, lôi đình chân ý, có được các loại lôi đình võ đạo ý chí ở trong, nhưng Liễu Lam dùng lại vì sao ngược lại không bằng Võ Đằng?

Cái này giống như là người lĩnh ngộ một loại võ đạo ý chí tương tự, bọn họ cảm ngộ cũng khác nhau, mạnh yếu sẽ khác nhau.

Võ Đằng lĩnh ngộ đối với võ đạo chân ý, càng khắc sâu hơn chút.

Tần Vấn Thiên nhớ tới giải kiếm lều tranh, kiếm thứ mười lăm đến kiếm hai mươi mốt, võ đạo chân ý bảy kiếm này, quả thật là phản phác quy chân, lúc có phong chi chân ý, ngươi nhìn không ra trong kiếm pháp có được phong ý chí, cảnh giới trong lều tranh giải kiếm, còn ở trên cảnh giới của Võ Đằng.

Về phần Liễu Lam và vị hoàng tử kia của Hoàng Kim cổ quốc, hẳn là thuộc loại cảnh giới yếu nhất, thời điểm bọn họ sử dụng võ đạo chân ý, ngay cả lực lượng ý chí chất chứa trong đó cũng là rõ ràng như vậy, rất dễ dàng nhìn ra được.

Giờ khắc này, Tần Vấn Thiên bỗng sinh ra một luồng minh ngộ.

Hôm qua chiến đấu qua đi trầm ngâm suy nghĩ cũng không được giải, đột nhiên gian mở rộng bừng sáng, nhìn phủ quang của Võ Đằng, liên tưởng đến giải kiếm lều tranh, sau đó, liền có minh ngộ.

Nhưng một luồng minh ngộ này, không có nghĩa là hắn đã thật sự lĩnh ngộ võ đạo ý chí của mình, còn cần xem ngộ tính cá nhân.

Có thể xem người khác chiến đấu mà sinh ra minh ngộ, cái này ý nghĩa ngộ tính của Tần Vấn Thiên vốn là siêu mạnh, dù sao cường giả các thế lực lớn am hiểu võ đạo chân ý không biết có bao nhiêu, nhưng ai có thể nói xem chân ý liền có thể sinh ra minh ngộ chứ? Mặc dù sinh, ai có thể cam đoan sinh ra minh ngộ liền lĩnh ngộ võ đạo chân ý của bản thân?

Tất cả, đều phải xem cá nhân, giờ phút này, liền xem Tần Vấn Thiên mình, có không thông qua cái này một luồng hiểu ra, vượt qua quá khứ.

- Tần Vấn Thiên, còn chưa cút ra chịu chết?

Sau khi Đế Thí nhìn thấy Võ Đằng đánh bại Đông Nhạc Hàn Giang, lui ra nhìn Tần Vấn Thiên quát.

Tần Vấn Thiên lại nhắm mắt, không thèm để ý.

- Toàn bộ mọi người đều đã chiến đấu một vòng, ngươi trốn cũng trốn không thoát, không chết cũng phải chết.

Đế Thí lại lần nữa mở miệng.

- Phù...

Tần Vấn Thiên thở sâu, thanh âm Đế Thí giống như lôi đình quát lớn trực tiếp nhảy vào trong đầu hắn, điều này làm hắn rõ mình căn bản không có khả năng an tâm tu hành, Đế Thí là muốn lấy mạng của hắn như vậy.

Mở mắt ra, trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên hàn quang loá mắt, đứng dậy, huyết mạch rít gào lên, thân thể trở nên khổng lồ, cả người lưu chuyển hào quang lấp lánh, Nguyên Phủ trong cơ thể cũng bắt đầu rít gào.

- Oành!

Trên người Đế Thí, một hung uy đáng sợ hủy thiên diệt địa đột ngột bùng nổ, phía sau hắn như xuất hiện một hư ảnh thượng cổ Thanh Bằng, đó không phải tinh hồn cũng không phải Vũ Mệnh Thiên Cương, toàn thân Đế Thí, đều có hào quang màu xanh da trời nuốt trời, từng luồng phù quang lóng lánh xuất hiện, là lấp lánh như vậy.

Cuồng phong thổi qua, bóng người Đế Thí trực tiếp biến mất, hư ảnh Thanh Bằng rống giận, một luồng lực lượng kinh khủng trực tiếp trói buộc thân thể Tần Vấn Thiên, mọi người nhìn thấy quanh thân Tần Vấn Thiên xuất hiện rất nhiều phù quang, mỗi một luồng phù quang đều giống như một con Thanh Bằng, chộp lấy thân thể Tần Vấn Thiên.

- Ngươi còn muốn sống?

Đế Thí chợt quát một tiếng, tay vươn ra, phù quang khủng bố trực tiếp nổ tung ở trên người Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đánh ra công kích đáng sợ chống đỡ, nhưng công kích của hắn trực tiếp hủy diệt, phù quang đó nổ tung ở trên người hắn, nháy mắt xé ra một vết thương, muốn xé ra thân thể hắn, máu tươi chảy ra.

- Mượn lực Thanh Bằng sao?

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, Đế Thí, hắn tất nhiên đã sử dụng thủ đoạn bí pháp nào đó, trong cơ thể đã xảy ra biến hóa, khiến hắn có thể mượn dùng lực lượng hung cầm Thanh Bằng.

- Lực, lực không đâu không có.

Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, chỉ thấy Đế Thí lơ lửng trên trời, quan sát hắn, sát khí lộ hết.

- Ta sẽ chậm rãi giết chết ngươi, cho ngươi hảo hảo hưởng thụ quá trình này.

Sắc mặt Đế Thí hơi tỏ ra dữ tợn, hắn thế mà cần vận dụng con bài chưa lật như vậy, mới có thể giết chết Tần Vấn Thiên.

Lại một đạo công kích ấn ra, bảo quang lấp lánh, giống như một con Thanh Bằng đáng sợ nuốt trời trực tiếp đánh về phía Tần Vấn Thiên, phù quang lóa trời, công kích ngay lập tức buông xuống.

Trên người Tần Vấn Thiên giống như đã không có khí tức, chỉ thấy hắn nâng tay, đánh về phía trước.

- Oành!

Một tiếng nổ lớn vô cùng truyền ra, Đế Thí công kích một lần này tuy đánh lui Tần Vấn Thiên, nhưng không có hiệu quả vừa rồi, hơn nữa, trên người Tần Vấn Thiên như là không bị trói buộc nữa, hắn chậm rãi bay lên, nhìn Đế Thí, trong mắt mang theo một vẻ mặt kỳ quái.

- Hả?

Đế Thí nhíu mày, nhưng sau đó sát ý lại hiện lên:

- Giãy chết.

Hắn vừa dứt lời, một luồng lực lượng vô hình bắt đầu dâng trào, hắn đột nhiên cảm giác được một lực lượng đáng sợ trực tiếp tác dụng ở trên người hắn, lập tức Tần Vấn Thiên nâng tay vỗ ra.

Công kích của Đế Thí vừa phát ra, liền cảm giác được một lực lượng san núi lật biển đè ép tới, ‘Ầm’ một tiếng nổ vang, công kích của hắn trực tiếp bị nghiền nát, sau đó uy lực nuốt trời kia trực tiếp đập lên trên người hắn.

- Oành!

Thân thể Đế Thí trực tiếp bị đẩy lui, thét lớn một tiếng, trên mặt hắn lộ ra một nét mặt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên phía trước, chỉ thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên vẫn mang theo một luồng cảm xúc kỳ quái, nhìn ánh mắt hắn, tựa như, có vài phần ý từ trêu đùa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.