Thái Cổ Thần Vương

Chương 989: Chương 989: Minh ngộ (1)




Trong Thánh Chiến đài, chiến đấu không ngừng duy trì, trong nháy mắt, màn đêm thế mà lại ở trong bất tri bất giác buông xuống.

Ở trong một ngày này, Tần Vấn Thiên đã trải qua ba trận chiến, chiến với Đế Thí, chiến với Liễu Lam, chiến với hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, tựa như đều ở thế yếu, nhưng lại bất bại, kế tiếp Đế Thí lại vài lần khiêu chiến hắn, nhưng đều bị Tần Vấn Thiên từ chối. Hắn có thể từ chối chiến đấu, bởi vì hôm nay Thánh Chiến đài là chín người luân chiến, trừ phi toàn bộ mọi người từng chiến đấu, hắn mới phải tiếp nhận khiêu chiến, chỉ cần có một người chưa hết lượt, hắn có thể không ứng chiến.

Tần Vấn Thiên không ứng chiến là vì hắn đang an tâm cảm ngộ, hấp thu kinh nghiệm ba trận quyết đấu này, cảm ngộ lôi đình chân ý của Liễu Lam, kim chân ý của hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc.

Một ngày này, Lê Thiên và Đông Nhạc Hàn Giang giao thủ, Lê Thiên ở thượng phong, nhưng không thể áp chế Đông Nhạc Hàn Giang khiến đối phương nhận thua, thực lực chênh lệch không phải quá lớn.

Phạm Diệu Ngọc và thiên kiêu Chiến quốc Võ Đằng giao thủ, mọi người vốn tưởng Thiên Cương tầng chín Phạm Diệu Ngọc là có năng lực đánh bại Võ Đằng, nhưng bọn hắn phát hiện Võ Đằng thế mà không ở hạ phong chút nào, hơn nữa, phủ pháp đại khai đại hợp, mơ hồ có xu thế áp chế Phạm Diệu Ngọc, điều này làm không ít người kinh ngạc than thở, vị thiên kiêu Trảm Thiên Phủ cùng với Chiến quốc này, cũng là cường đại quá phận nha, có chút ra ngoài mọi người dự kiến.

Phạm Diệu Ngọc lại giao thủ với hoàng tử Hoàng Kim cổ quốc, giao thủ với Liễu Lam, mọi người ý thức được, vị thiên kiêu trấn áp thời đại này đã cực kỳ tiếp cận lĩnh ngộ võ đạo chân ý, nàng cùng Tần Vấn Thiên giống nhau, đang lấy chiến dưỡng chiến, để cho thực lực của mình lột xác.

Chiến đấu một ngày, mọi người phát hiện, chín người trong Thánh Chiến đài thế mà đều còn đó, tuy thực lực của bọn họ có tầng cấp chênh lệch rõ ràng, lại chưa ai nhận thua bị loại.

- Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lúc ánh sáng mặt trời dâng lên tái chiến.

Một thanh âm vang vọng Thánh Chiến đài, nhưng Thánh Chiến đài vẫn phong bế, chỉ cần ước chiến chưa kết thúc, chín người này là không rời khỏi Thánh Chiến đài.

Người chung quanh đều hơi tỏ ra thả lỏng chút, trong lòng lại cực không bình tĩnh, thậm chí đều bị chấn động tới mức mơ hồ có chút chết lặng.

- Phụ thân, trận chiến đấu này người thấy thế nào?

Diệp Lăng Sương ở bên người Nhân hoàng Diệp Thanh Vân hỏi hắn, lấy nhãn lực của Diệp Thanh Vân, đối với cục diện chiến đấu hẳn là nhìn thấu triệt hơn nàng.

- Bọn họ chín người, phần lớn đều có cách nghĩ của mình, có một số người rõ ràng có thể mang đối thủ giết loại đi, nhưng chưa làm như vậy, đặc biệt là hai người Võ Đằng và Phạm Diệu Ngọc, đều phi thường không đơn giản, hẳn là chưa phát huy ra chiến lực cực hạn, Phạm Diệu Ngọc dù sao cũng là một trong tám đại thiên kiêu trấn áp thời đại, hơn nữa tu vi là Thiên Cương tầng chín đỉnh phong, nếu nói nàng chưa lĩnh ngộ võ đạo chân ý, ta không quá tin tưởng, về phần Võ Đằng, hắn lợi hại hơn trong lời đồn.

Diệp Thanh Vân chậm rãi nói, điều này khiến đôi mắt đẹp của Diệp Lăng Sương nheo lại:

- Phụ thân, người là nói Phạm Diệu Ngọc cố ý nhường đối thủ, cô ấy vì sao làm như vậy?

- Mặc dù là Phạm Diệu Ngọc, cô ấy ngày thường muốn tìm ra tám vị đối thủ như vậy khó khăn cỡ nào, toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực muốn gom ra đội hình như vậy, cũng khó, Phạm Diệu Ngọc có thể đã lĩnh ngộ một loại võ đạo chân ý, nhưng cô ấy rất hiển nhiên vẫn có không gian có thể tăng lên, tự nhiên liền cần mượn dùng chiến đấu như vậy để bản thân trở nên càng hoàn mỹ hơn. Ta nếu gặp được kỳ phùng địch thủ, cũng sẽ muốn chiến thêm vài lần.

Diệp Thanh Vân nói.

- Nói như vậy Vấn Thiên hắn...

Diệp Lăng Sương có chút lo lắng.

- Vấn Thiên quả thật hơi yếu, dù sao chịu thiệt rất lớn trên tu vi, nhưng cũng may hắn nhiều thủ đoạn, nếu là luận bày ra chiến lực tuyệt đối, hắn có thể còn ở trên Xích Luyện, Đông Nhạc Hàn Giang hoặc là Lê Thiên, nhưng Đế Thí tựa như có chút thủ đoạn kỳ lạ, nắm giữ lôi đình chân ý Liễu Lam cũng rất khó chơi, nhưng cũng không cần lo, bọn họ là thật muốn giết Vấn Thiên, cũng không dễ làm được như vậy, mà Phạm Diệu Ngọc và Võ Đằng bọn họ có thực lực uy hiếp tính mạng Vấn Thiên, lại không có sát ý đối với Vấn Thiên.

Diệp Thanh Vân phân tích, Diệp Lăng Sương nhẹ nhàng gật đầu.

Toàn bộ mọi người đều đang khe khẽ nói nhỏ, tham thảo kết cục trận chiến đấu này sẽ như thế nào, chín vị phong hoa tuyệt đại của Hoàng Cực Thánh Vực, ai chiến lực vô song?

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời mới lên, mấy người trong Thánh Chiến đài mở đôi mắt đang nhắm.

Đông Nhạc Hàn Giang là người đầu tiên mở miệng, ánh mắt hắn nhìn Chiến quốc Võ Đằng, mở miệng nói:

- Võ Đằng, ta và ngươi chiến một trận, như thế nào?

Võ Đằng mở mắt, nhìn Đông Nhạc Hàn Giang, bình tĩnh nói:

- Ngươi còn chưa phải đối thủ của ta.

Giọng điệu hắn rất bình thản, trong loại bình thản đó ẩn chứa tự tin, khiến Đông Nhạc Hàn Giang cảm giác bị nhục nhã, trên mặt hắn hiện lên nét khó coi, nhìn chằm chằm Võ Đằng nói:

- Ta trái lại muốn xem, ngươi có tư cách gì càn rỡ như thế.

- Ngươi đã muốn đi ra ngoài như vậy, vậy ta thành toàn ngươi đi.

Võ Đằng đứng dậy, nhất thời đài đá hai người ngồi xoay tròn, tới giữa Thánh Chiến đài.

Đông Nhạc Hàn Giang đạp bước đi ra, nâng tay là một lực lượng trấn áp khủng bố, từ bầu trời trấn áp xuống, nhưng lại thấy Võ Đằng tùy ý nâng tay, hư không như xuất hiện một cây rìu, chém ra, chỉ nháy mắt, công kích của Đông Nhạc Hàn Giang bị trực tiếp một phân thành hai, bị mạnh mẽ chặt đứt.

- Phủ chi chân ý, cây rìu trong tay Võ Đằng, như là có linh tính.

Đông Nhạc Hàn Giang lại lần nữa công phạt, Vũ Mệnh Thiên Cương bùng nổ, một lực lượng trấn áp thiên địa hư không điên cuồng mạnh mẽ công phạt ra, lại thấy Võ Đằng vẫn như cũ đứng đó, vung cây rìu trong tay mình, động tác rất đơn giản, lại cho người ta cảm giác phản phác quy chân, mỗi một rìu bổ xuống, vật hắn bổ trúng như biến thành gỗ mục, trực tiếp chém thành hai đoạn.

Đơn giản, trực tiếp, một chút lực lượng cũng không lãng phí, Võ Đằng lĩnh ngộ phủ chi chân ý, tuy chưa hoa lệ như lôi đình chân ý của Liễu Lam, nhưng tựa như còn thực dụng hơn.

Đông Nhạc Hàn Giang nổi giận, điên cuồng công kích, nhưng Võ Đằng giống như không tức giận, vẫn rất bình thường bổ ra từng lưỡi rìu ánh sáng, động tác của hắn thoạt nhìn bình thường đơn giản, thậm chí có chút chậm, nhưng thực ra từng lưỡi rìu ánh sáng kia đều là chớp mắt đã chém xuống, hơn nữa vô cùng chuẩn xác, phủ quang càng lúc càng mạnh, đến phía sau, mọi người kinh hãi phát hiện, trên không xuất hiện một cái bóng khổng lồ khủng bố.

Như có một khối thân thể vô thượng, tay cầm khai thiên đại phủ, theo cây rìu phản phác quy chân của Võ Đằng cùng nhau bổ xuống, ‘Phốc’ một tiếng vang nhỏ truyền ra, Đông Nhạc Hàn Giang thậm chí không kịp hô lên hai chữ nhận thua, một cánh tay đã bị chặt xuống, đơn giản giống như là bổ một thân cây.

- Ta nhận thua.

Cả người Đông Nhạc Hàn Giang đều là mồ hôi lạnh, vừa rồi chỉ cần Võ Đằng muốn, một rìu này đã có thể lấy mạng của hắn.

- Thật mạnh.

Trong lòng mọi người chấn động, Võ Đằng, hắn rốt cuộc phát ra thanh âm của bản thân, trận đầu tiên, chém cánh tay Đông Nhạc Hàn Giang, hơn nữa hắn là có năng lực giết Đông Nhạc Hàn Giang, quá cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.