Bây giờ Tần Vấn Thiên đã tiêu hao lực lượng nhiều lắm, thậm chí máu tươi của hắn cũng sắp chảy hết, hắn không thể khống chế Yêu kiếm chém Khô Lâu đáng sợ này được nữa.
- Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành ngẩng đầu, nhìn Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng trong hư không, nước mắt không ngừng rơi xuống, bộ Khô Lâu kia vẫn tiếp tục hút khí tức trên người nàng, Mạc Khuynh Thành không thể nhúc nhích nổi.
Trên hư không, hai người Đan Vương dạo bước xuống, Cửu Phần chi hỏa ném xuống, thiêu đốt trên người Tần Vấn Thiên, cùng lúc đó, một tử ấn khủng bố đánh xuống dưới, rơi vào trên thân thể khổng lồ của Đại Bằng.
Thân thể Đại Bằng kịch liệt run rẩy, ho ra máu tươi không ngừng, nhỏ xuống trên Yêu kiếm.
Đại Bằng tung cánh che khuất bầu trời, nhưng cũng không thừa nhận nổi nỗi đau do cường giả Thiên Tượng cảnh công kích, nỗi đau này, Tần Vấn Thiên vẫn có thể chịu, hắn chỉ nhịn không được chuyện Mạc Khuynh Thành bị Khô Lâu hút tinh khí, đôi mắt lạnh lẽo kia mang theo sự tuyệt vọng như hiện lên nước mắt.
- Chàng ngốc, chàng phải sống thật tốt, nhất định phải sống thật tốt.
Khuôn mặt Khuynh Thành kia bỗng nhiên nở một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, dù nước mắt của nàng rơi xuống, nhưng nụ cười rực rỡ như ánh ban mai.
- Gặp được chàng, cả đời này ta không hối hận, không hối hận.
Mạc Khuynh Thành thì thào nói nhỏ, cơ thể nàng bốc cháy.
- Ở Chu Tước cổ trận, ngươi lấy được bí pháp, chắc là hóa Yêu, ta cũng nhận được một loại bí pháp, có thể dùng lực lượng suốt đời, hóa đan.
Mạc Khuynh Thành cười nhạt.
- Ta không muốn dùng đến nó, bởi vì ta biết, chàng sẽ không cho ta dùng, nhưng bây giờ, ta không có lựa chọn khác.
Cả người Mạc Khuynh Thành bốc cháy lên, Khô Lâu động đậy, như muốn nhanh chóng thôn phệ tinh khí của nàng.
Nhưng hắn không thể ngăn cản Mạc Khuynh Thành được, một con Khô Lâu từ dưới đất bò dậy, vươn cánh tay về phía Mạc Khuynh Thành, muốn ngăn cản nàng lại.
Nhưng Mạc Khuynh Thành há miệng phun một cái, trong chớp mắt một viên đan dược rực rỡ phá không ra, trong nháy mắt đã bay về phía Tần Vấn Thiên.
- Chàng ngốc, đó là tâm của ta -
Mạc Khuynh Thành cười tươi như trước, sau đó thân thể nàng chậm rãi ngã xuống, Tần Vấn Thiên nhìn viên đan dược trôi nổi trước mắt, đó là một viên đan dược hình trái tim, cánh tay Khô Lâu dưới đất chỉ lên trời, bỗng nhiên Tần Vấn Thiên hé miệng hút một hút, ngậm vào trong miệng, nhưng hắn nhưng không thôn phệ, chẳng qua chỉ ngậm trong miệng.
Mạc Khuynh Thành ngã xuống thạch đài, mềm mại nằm ở nơi đó, cực kỳ yên tĩnh, nụ cười của nàng vẫn tươi như vậy, dường như muốn giữ lại khoảnh khắc đẹp nhất cho Tần Vấn Thiên, mái tóc dài của nàng xõa ở trên thạch đài, khóe mắt nàng mỉm cười nhưng lại có giọt nước mắt chảy xuống.
Dù cho đời này không hối hận.
Nhưng nàng làm sao lại bỏ được.
- Chàng ngốc.
Trong đầu Mạc Khuynh Thành hình như vẫn còn lời chưa nói hết.
- Chàng ngốc, ta không muốn đi.
- Thật không muốn.
- Nhưng chàng phải sống thật tốt.
Một tiếng nói này như xuyên qua đan dược hình trái tim, trực tiếp xuất hiện ở trong lòng Tần Vấn Thiên.
Nàng không muốn đi, nàng còn muốn ở với hắn đến hết đời.
Nhưng vì hắn, nàng không có lựa chọn khác.
- Hống...
Đại Bằng ngửa mặt lên trời rít gào bi thương, tiếng xùy xùy truyền ra, thân thể hắn đâm về phía thanh kiếm, máu tươi không ngừng chảy vào trong kiếm, bất chấp, không tiếc mạng sống.
Tiếng than khóc không ngừng, hỏa diễm trên người thiêu đốt, Yêu kiếm như cũng than khóc, hư ảnh Đại Bằng xuất hiện trong mây.
Lợi trảo chụp vào Yêu kiếm, Tần Vấn Thiên không biết lấy lực lượng ở đâu ra, cuồng phong xẹt qua, hắn lại rút Yêu kiếm lên, cả người chém kiếm về phía cường giả trong hư không.
Sắc mặt lão cổ đổng kia đại biến, phía trên bầu trời có ánh sáng Tinh Tượng vương vãi xuống, hắn nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời đánh ra vô tận Sinh Tử Ấn.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên đã không tiếc mạng sống, không quan tâm đến cái chết, chỉ muốn đánh chết người kia.
Phanh, phanh, phanh...
Cổ ấn không ngừng vỡ vụn, uy lực của Cự Kiếm kia cực kì đáng sợ, vô tận Kiếm Ý xoắn giết cơ thể đối phương, máu tươi rơi vãi.
- Nghiệt súc.
Cường giả kia nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay giống như có một viên Tinh Thần khổng lồ xuất hiện, đánh về phía trước đi.
- Ầm!
Yêu kiếm va chạm với Tinh Thần, vách núi cheo leo không ngừng bị xé huỷ, hai người đều lui về phía sau, lão cổ đổng kia phun máu tươi ra, bị chấn thương nặng, trong lúc này, Đan Vương xuất hiện, Cửu Phần chi hỏa quấn quanh hư không, Đại Bằng khổng lồ bị bao vây ở trong ngọn lửa.
Đại Bằng rên rỉ thê thảm, hắn chém một kiếm ra, Đan Vương lui nhanh, đứng chung một chỗ với lão cổ đổng cùng cấp kia, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên đang bị thiêu đốt.
- Chết.
Đại Bằng bi thương rít gào, dùng Yêu kiếm trực tiếp đâm vào thân thể của mình, thấm nhuộm vô tận huyết dịch, hắn dùng kiếm đâm vào trong cơ thể để nó uống máu.
- Phốc xuy...
Yêu kiếm rút ra, Tần Vấn Thiên nhìn về hai người phía trước, cơ thể điên cuồng xoay tròn, Yêu kiếm bỗng nhiên hất ra, Yêu kiếm ngàn mét thiêu đốt máu tươi, hóa thành một cầu vồng rung trời, giết về phía hai vị cường giả Thiên Tượng kia, xuất hiện trong nháy mắt.
Sắc mặt hai người đại biến, chân đạp mặt đất, đất trong Đan Vương Điện quay cuồng, bay về phía Cự Kiếm, nhưng vẫn không đỡ nổi, dưới Yêu kiếm, tất cả đều bị hủy diệt.
Lực lượng Tinh Thần vô tận chảy vào trong tay, bàn tay bọn họ đánh ra, phía trước xuất hiện dị tượng Tinh Thần rực rỡ, hóa thành một bích chướng Tinh Thần, ngăn ở trước người, sau đó va chạm với Yêu kiếm.
- Răng rắc!
Bích chướng Tinh Thần xuất hiện vết rách, Yêu kiếm đâm vào, Kiếm uy càn quét ra, cơ thể hai người bị phá vỡ, một tiếng nổ vang ầm ầm, bích chướng Tinh Thần hoàn toàn vỡ nát, Yêu kiếm tiếp tục giết về phía hai người.
- Cút.
Hai người Đan Vương thậm chí không dám tách ra, đồng thời đánh ra chưởng ấn.
- Phốc xuy...
Hai người bị chấn ngược phun trào máu tươi, điên cuồng phụt ra, sau đó rơi xuống nơi xa, hung hăng té lăn trên đất, nhưng cuối cùng cũng ngăn được kích cuối cùng của Yêu Kiếm.
- Ầm!
Yêu kiếm cắm vào mặt đất, Kiếm Ý xé rách cơ thể của bọn họ, làm cho hai người bọn họ không ngừng phun ra máu tươi tung tóe, nhìn mà giật mình.
Hai nhân vật Thiên Tượng cảnh đáng sợ, bị đánh cho thê thảm như thế, khí tức phù động, thân bị trọng thương, hầu như không bò dậy nổi.
Ánh mắt của bọn họ lần thứ hai nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên kia, lúc này cả người Tần Vấn Thiên nhuộm đỏ máu tươi, còn đang bị hỏa diễm thiêu đốt, thân thể ngàn mét phải chịu đau đớn mà người ta không thể tưởng tượng, nhiều hơn chính là đau lòng.
Một tiếng nổ vang ầm ầm, Đại Bằng té trên mặt đất, cặp mắt khổng lồ nhìn lên bầu trời, sau đó phun ra đan dược, hắn n không chịu nuốt vào, sao hắn có thể nuốt trọn sinh mệnh của Khuynh Thành được chứ, làm sao có thể chứ?&