Đôi mắt cực lớn lại xuất hiện nước mắt, hắn hận, hận bản thân không có lực lượng cứu Khuynh Thành; hận, hận mình chưa giết Đan Vương, diệt hết Đan Vương Điện.
- Đi giết hắn.
Đan Vương nằm trên mặt đất, tự cho mình dùng một viên đan dược, phun ra một giọng nói lạnh lẽo.
Những cường giả Đan Vương Điện ở xa mới kịp phản ứng, bọn họ vốn là một trong những nhân vật cực kì mạnh trên Đại Hạ, vậy mà lại bị trận chiến vừa rồi chấn động đến ngây người mà nhìn.
Thời khắc này, nghe được mệnh lệnh Đan Vương mệnh lệnh, những cường giả đứng nhìn mới nhanh chóng chạy về phía Đại Bằng đang nằm.
Tần Vấn Thiên hóa thân Đại Bằng trong mây, hôm nay không diệt trừ hắn, sau này chắc chắn Đan Vương Điện sẽ mãi mãi phải xóa tên trên bản đồ Đại Hạ.
Ngay lúc này, một mảng không gian dao động cường liệt truyền đến.
- Ô...ô...n...g!
Chỉ thấy tuyệt thế mỹ nữ xuất hiện bên cạnh Đại Bằng, người kia như Tiên nữ giáng trần, bỗng nhiên nàng vung tay lên, Tuyết Liên lạnh lẽo rơi xuống người Tần Vấn Thiên, dập tắt lửa trên người hắn.
Nàng đi đến bên cạnh Đại Bằng, đôi mắt Đại Bằng đang nhìn nàng, trong lòng không biết có mùi vị gì.
- Thanh Nhi!
Tần Vấn Thiên nói nhỏ, ở trước khi chết, hắn nhìn thấy được Thanh Nhi.
Nhưng Thanh Nhi không nói gì, hai tay của nàng ngưng tụ cổ ấn, sau đó, một cỗ không gian dao động làm người ta sợ hãi từ trên người nàng lan tràn ra, mái tóc đen của nàng tung bay, khóe miệng đã có máu tươi tràn ra.
- Giải phong!
Tiếng nói bình tĩnh phun ra, người Thanh Nhi liên tục rung rung, tiếng ầm ầm đáng sợ truyền ra, giống như có nhân vật đáng sợ trực tiếp giáng lâm trên người nàng, mỗi lần như vậy thì nàng sẽ phun ra một ngụm máu tươi, phun chín lần liên tục, những cường giả xung quanh đã chạy tới, lại bị một cỗ không gian vô hình ngăn lại ở đó.
Thanh Nhi đi đến trước người Tần Vấn Thiên, đánh chưởng ấn lên người hắn.
- Không gian, tróc bong!
Lực lượng không gian đáng sợ càn quét, hỏa diễm trên người Tần Vấn Thiên giống như bị bong ra, nàng đi đến dưới bụng khổng lồ của Tần Vấn Thiên ngồi xổm xuống, sau đó khiêng Đại Bằng ngàn mét lên lưng.
Chuyện này hung hăng đâm thẳng vào tâm linh mọi người, bây giờ còn có một cô gái xinh đẹp xuất hiện, dùng cơ thể mảnh mai cõng Đại Bằng sắp chết lên.
- Còn muốn chạy?
Dưới đáy vách núi, một tiếng nói lạnh lẽo truyền ra, cánh tay tà ác ở dưới duỗi lên, chộp về phía Thanh Nhi, lực lượng không gian quanh người Thanh Nhi vỡ vụn, nàng phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn cõng cơ thể khổng lồ của Đại Bằng như cũ.
- Ai...
Trong hư không, có một tiếng thở dài, sau đó có tiếng răng rắc truyền ra, cánh tay Khô Lâu trực tiếp vỡ vụn, một người đứng chắp tay từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt, trôi nổi trên không vách núi.
Phía dưới vách núi, cánh tay Khô Lâu không ngừng vươn ra, nhưng bàn chân người đó khẽ đạp, những cánh tay kia toàn bộ hóa thành bụi bặm, vách núi đang run rẩy, đại địa bị một cỗ uy áp vô thượng bao phủ.
Người ấy chắp hai tay sau lưng, ánh mắt của hắn chỉ nhìn Tần Vấn Thiên trên lưng Thanh Nhi, ở trong con ngươi của hắn, có vô tận ý nhu hòa, giống như đang nhìn người thân của mình.
- Kéo kiếm mười vạn dặm, một mình trên Đan Vương Điện, huyết tế Yêu kiếm, hóa thân làm Bằng, này khí khái, so với ngài năm đó, cũng không kém bao nhiêu.
Người này nhìn bầu trời, trong lòng thở dài, giống như có chuyện cũ thật lâu.
Ánh mắt của hắn, lại nhìn phía Đại Bằng kia, trong mắt lộ ra sự ôn nhu dường như có thể hòa tan tất cả mọi thứ!
Hơn hai mươi năm trước, đứa trẻ sơ sinh từng nằm trong ngực hắn, bây giờ vì chấp niệm trong lòng, không tiếc sinh tử, kéo kiếm mười vạn dặm, đi đến trước mặt Đan Vương Điện.
Hắn, còn có thể yêu cầu cái gì.
Nhìn Đại Yêu Bằng Điểu, sắc mặt của người thần bí này vẫn là nhu hòa như vậy, còn có cảm tình thật sâu ở trong đó.
Hắn rất muốn ra tay, nhưng trước kia hắn đã từng đáp ứng thằng bé, chắc chắn sẽ không ra tay giúp đỡ nó. Cuộc đời của nó, nhất định muốn tự mình đi qua, như vậy, một ngày kia, hắn mới có khả năng dựa vào lực lương của chính bản thân mình, chống lên một mảnh thiên địa.
Nếu trưởng thành dưới sự che chở của bọn họ, ở lúc yếu đuối, điều mà hắn nghĩ đến sẽ luôn là chờ đợi người khác đến bảo vệ, mà không phải là người vì người khác mà có thể chống lên cả khoảng trời.
Hắn đã từng, là người tuyệt thế khí khái bực nào. Con trai của hắn, làm sao có thể là người tầm thường, làm sao có thể chấp nhận sống dưới cánh chim của kẻ khác?
Hôm nay, nghe nói hắn kéo kiếm mười dặm, muốn vào Đan Vương Điện, hắn mới tới nơi này xem một chút. Ở trên người đứa nhỏ năm nào, hắn rốt cuộc đã thấy được bóng dáng thuộc về người kia.
Hắn cao hứng, vui vẻ.
Phía trước đã có quá nhiều đau khổ chờ đợi đứa nhỏ này, hắn biết nó đã trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, nguyên nhân là do rất nhiều chuyện, khiến hắn nhất định phải từng bước tự mình đối mặt. Cho dù chết, cũng phải do một mình nó tự trải qua.
Trên con đường nhân sinh tràn đầy chông gai, lúc này một mình hắn đến Đan Vương Điện, suýt nữa đã khiến cho hắn vẫn lạc (chết), nhưng chuyện này sao lại không phải là một bước khởi đầu, là khởi đầu cho một cuộc đời mới dục hỏa trùng sinh.
Nhưng mà, người này mặc dù vẫn ở đó, lại dường như không ai cảm thụ được sự hiện diện của hắn. Ánh mắt mọi người đều bị Thanh Nhi và Đại Bằng hấp dẫn, hắn giống như là một người khách qua đường. Kẻ duy nhất chú ý đến sự tồn tại của người này, chỉ có Khô Lâu ở phía dưới vách núi.
Càng ngày càng nhiều Khô Lâu chui ra phá vỡ vách núi, trực tiếp vươn về phía không trung phía trên đại địa kia, hướng về phía người thần bí kia chộp tới.
Mà giờ khắc này, chỉ thấy ánh mắt của hắn chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía lòng đất phía dưới hư không kia, sau đó nhìn vào bên trong một tòa động phủ, ánh mắt thâm thúy lộ ra một cỗ hỏa diễm băng lãnh.
Chỉ thấy hắn dạo bước mà đi, đi về phía dưới vách núi, mỗi một bước, đều làm cho cả tòa vách núi rung rung.
Dường như, một mảnh vách núi này, bị một cỗ luật động kì diệu bao phủ.
“Bành. . .”
Một tiếng vang nhỏ, vách núi dường như đang dần rơi xuống, những xương khô kia ở trong hư không toàn bộ hóa thành bụi bặm. Mà thân ảnh người nọ như trước đứng chắp tay, ánh mắt nhìn vào một tòa động phủ ở phía sâu bên trong, con mắt giống như lợi kiếm. Mà động phủ kia cũng có một cỗ luật động đáng sợ.
“Bành…”
Lại là một tiếng vang nhỏ, cả tòa động phủ lập tức nát bét. Mà ở nơi đó, xuất hiện một thân ảnh như ẩn như hiện. Thân ảnh ấy tuấn mỹ như yêu, lại giống như một thiếu niên trẻ tuổi, da thịt óng ánh sáng long lanh, nhưng mà con ngươi của hắn lại cực kì đáng sợ. Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thân ảnh ở trong hư không, phun ra một đạo hàn âm.
- Ngươi là người phương nào?&