Người này, đại khái là cường giả nhất mạch trung tâm Hoàng Cực Thánh Tông, cường giả nhất mạch này chính là người nắm giữ thật sự Hoàng Cực Thánh Tông, chỉ có nhất mạch này, có thể khống chế chín đại phái, lấy giọng điệu ra lệnh như vậy nói chuyện.
Nhưng lúc này mọi người nghe nói lời ấy rất kinh hãi, Thánh Chiến đài trận này chấn động Hoàng Cực Thánh Vực, các đại phái cổ giáo tề tụ ở đây, Hoàng Cực Thánh Tông vào lúc này hạ lệnh, bảo các thiên tài tập trung Hoàng Cực Thánh Tông, không biết vì chuyện gì?
Đối với Hoàng Cực Thánh Vực tuyệt đại bá chủ, mọi người hiểu biết không nhiều, ở Hoàng Cực Thánh Vực có rất nhiều thiên tài sau khi bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, việc bọn họ làm mọi người bên ngoài cũng không hiểu biết như trước kia nữa, nhìn mấy người bọn Tần Vấn Thiên, giờ phút này trong lòng bọn họ nghĩ, nếu như đám người Tần Vấn Thiên bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, về sau sẽ đạt tới thành tựu như thế nào?
Còn có, hôm nay trong Hoàng Cực Thánh Tông, những người từng kinh tài tuyệt diễm kia, hôm nay lại mạnh bao nhiêu?
Tần Vấn Thiên, vị thiên kiêu này hôm nay ở Hoàng Cực Thánh Vực có thể xưng là phong hoa tuyệt đại, nếu như so sánh với thiên kiêu trung tâm Hoàng Cực Thánh Tông bồi dưỡng, ai ưu tú hơn?
Câu đố này, chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết, sau khi bước vào Hoàng Cực Thánh Tông, những người đó mặc dù tỷ thí cũng chỉ có thể ở trong Hoàng Cực Thánh Tông, mà sẽ không chiến đấu ở vũ đài công khai của Hoàng Cực Thánh Vực.
Trượng Kiếm tông bọn mấy đại phái lúc này cũng hơi tỏ ra nghi hoặc, Hoàng Cực Thánh Tông lúc này triệu tập nhân vật thiên kiêu của các đại phái, cũng không biết vì chuyện gì.
Trong đám người Trượng Kiếm tông, có hai vị nhân vật Kiếm Chủ buông xuống, phân biệt là Viêm Sơn Kiếm Chủ cùng với Tiêu Sơn Kiếm Chủ, hai người này ngồi ở một hàng, lại cách nhau vài vị trí, ở vị trí giữa bọn họ, một vị cường giả trung niên ngồi, người này sau khi nghe được lời người Hoàng Cực Thánh Tông tới nói vẻ mặt hơi tỏ ra nghiêm túc, lông mày khẽ nhíu, trong con ngươi của hắn mơ hồ hiện lên một tia không vui, ánh mắt Viêm Sơn Kiếm Chủ cùng Tiêu Sơn Kiếm Chủ cũng đều nhìn về phía hắn, tựa như đang truyền âm trao đổi.
- Có thể hỏi một chút việc này lý do là gì không?
Có cường giả cổ giáo hỏi.
- Chuyện gì không nên hỏi nhiều, nguyện ý tới hay không các ngươi tự cân nhắc.
Người tới từ Hoàng Cực Thánh Tông lạnh nhạt nói, giọng điệu có thể nói không chút khách khí, điều này làm cường giả các đại giáo phái lộ ra nét mặt suy tư.
- Ba ngày sau, chúng ta tự sẽ dẫn người tới.
Cường giả Tử Lôi Tông mở miệng nói, sau đó chín đại phái đều lục tục tỏ thái độ sẽ tới Hoàng Cực Thánh Tông.
- Hoàng Cực Thánh Tông triệu tập đệ tử thiên kiêu chín đại phái, nghĩ hẳn sẽ không là chuyện xấu.
Rất nhiều cường giả cổ quốc đại giáo nghĩ, trong lòng mơ hồ có quyết đoán.
- Được, ba ngày sau, ta chờ ở ngoài Hoàng Cực Thánh Tông.
Người này một lần nữa mở miệng, sau đó chỉ thấy thân hình hắn chợt lóe, liền đạp không mà đi.
- Thánh Chiến đài hôm nay, còn có ai muốn lên hay không.
Lúc này có thanh âm truyền ra, chính là người chưởng quản Thánh Chiến đài mở miệng.
Không ai đáp lại, một trận chiến hôm nay, Tần Vấn Thiên quét ngang các thiên kiêu, Phạm Diệu Ngọc, Võ Đằng, nở rộ ra hào quang phi phàm tương tự, muốn khiêu chiến ba người này, chỉ sợ chỉ có cường giả nắm giữ nhiều loại võ đạo chân ý mới được, mà cường giả như vậy lại vừa vặn chưa bước vào Thiên Tượng, là cực kỳ hiếm thấy.
- Tần sư đệ.
Lúc này, Lâm Soái mở miệng hô, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn phía Lâm Soái bên kia, thấy đối nhìn hắn gật đầu, sau đó hắn tới bên cạnh Lâm Soái, chỉ nghe Lâm Soái nhìn người giữa hai vị Kiếm Chủ mở miệng nói:
- Tần sư đệ, đây là sư thúc tổ Trượng Kiếm tông ta ở Hoàng Cực Thánh Tông, muốn mời ngươi đi Hoàng Cực Thánh Tông xem trước, ngươi nghĩ như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía giữa, hơi cúi thấp người:
- Tự nhiên nghe theo tiền bối.
Trận này qua đi, vạn người chú ý, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm hắn, người muốn giết hắn cũng không biết có bao nhiêu, thực lực của hắn tuy ở Thiên Cương cảnh một tầng này cách đỉnh phong không xa, nhưng đối mặt các đại phái lại vẫn như cũ tỏ ra có chút không đủ xem, hôm nay tiền bối tông môn mời hắn tới Hoàng Cực Thánh Tông hiển nhiên là muốn bảo vệ hắn, hắn làm sao từ chối.
- Vậy chúng ta xuất phát đi.
Trung niên nhìn Tần Vấn Thiên gật đầu mỉm cười, hôm nay nhìn thấy Tần Vấn Thiên, quả nhiên giống như nghe nói, phong hoa tuyệt đại, quả thật là tài năng có thể đào tạo, tương lai nhất định có thể trở thành cường giả đỉnh cấp nhất của Hoàng Cực Thánh Vực.
- Vâng, ta có thể mang bằng hữu ta đi cùng hay không.
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Tất nhiên.
Trung niên gật đầu, nhìn chỗ Mạc Khuynh Thành lộ ra một nụ cười, thánh nữ Dược Hoàng cốc, hai tiểu bối này, thật đúng là xứng đôi mà.
Tần Vấn Thiên bước chậm đến bên người Mạc Khuynh Thành, hai người bốn mắt đối diện, nhìn nhau cười, đi lên trước một bước, Tần Vấn Thiên kéo bàn tay nhỏ của Mạc Khuynh Thành, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay Mạc Khuynh Thành có chút lạnh, trong lòng hắn có một chút áy náy, lại để nàng lo lắng cho mình rồi nhỉ, chiến một trận ở Thánh Chiến đài, thật ra là rất nguy hiểm, nếu không phải thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ, muốn giết Đế Thí cùng Liễu Lam nói dễ hơn làm.
Tần Vấn Thiên nhìn phía trong đám người, chỉ thấy một bóng người yên lặng xoay người, tựa như chuẩn bị rời khỏi, Tần Vấn Thiên sửng sốt, không khỏi hô:
- Thanh Nhi.
Bóng người nọ dừng bước, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đã dắt Mạc Khuynh Thành đi tới bên này.
- Làm sao vậy?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta về Trượng Kiếm tông trước.
Thanh Nhi ôm Tiểu Hỗn Đãn trong lòng, thấp giọng nói.
Tần Vấn Thiên nhìn đôi mắt lộ bên ngoài kia, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu, hắn cũng không biết loại cảm giác này là vì sao mà sinh, lần trước nhìn thấy Thanh Nhi, Thanh Nhi nói với hắn, ngươi đã không cần ta nữa, khi đó Tần Vấn Thiên cho rằng nàng sẽ rời khỏi, trong lòng Tần Vấn Thiên không hiểu sao vô cùng mất mát, thẳng đến khi Thanh Nhi nói nàng không đi, hắn mới dễ chịu chút, sau đó Thanh Nhi lại theo hắn đi tới nơi này, nhưng giờ phút này, nàng lại muốn rời khỏi.
Nhưng lúc này Tần Vấn Thiên hắn dắt Mạc Khuynh Thành, lại không biết nên giữ lại Thanh Nhi như thế nào.
- Ta đi đây.