Thái Cổ Thần Vương

Chương 1000: Chương 1000: Mục đích của Hoàng Cực Thánh Tông (2)




Thanh Nhi xoay người, giọng vẫn thanh thúy như cũ nói.

- Thanh Nhi.

Đúng lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng truyền ra, Thanh Nhi lại một lần nữa dừng bước, xoay người nhìn về phía Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành đi lên trước cười ngọt ngào với nàng:

- Thanh Nhi, chúng ta đi cùng đi, vừa lúc ta không có bạn, ngươi làm bạn với ta được không.

Đôi mắt lạnh nhạt lại sạch sẽ kia của Thanh Nhi tựa như hiện lên một biểu cảm kinh ngạc, nhìn Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy trong đôi mắt linh động của Mạc Khuynh Thành mang theo mỉm cười chân thành, Thanh Nhi cũng không biết nên từ chối như thế nào, sau đó giọng thanh thúy nói:

- Được.

- Cảm ơn ngươi, Thanh Nhi.

Mạc Khuynh Thành đi lên trước một bước, trong mắt mang theo ý cảm kích, nàng biết mọi thứ Thanh Nhi làm cho Tần Vấn Thiên, những thứ này, đều là nàng chưa từng làm được.

Cùng là nữ nhân, có lẽ Mạc Khuynh Thành hiểu biết đối với Thanh Nhi, so với Tần Vấn Thiên càng nhiều hơn.

Thanh Nhi xưa nay đều là lạnh như băng, giờ phút này ánh mắt của nàng thế mà có chút trốn tránh, tựa như, trong mắt đẹp còn có những tia bối rối.

- Hai người, tiên nữ...

Tiểu Hỗn Đãn biến trở về nguyên dạng, giọng kẹo sữa nói, vươn móng vuốt nhỏ, còn mang khăn che mặt của Thanh Nhi giật xuống, giờ khắc này, đám người chung quanh toàn bộ đều ngẩn ngơ, lúc này mới hiểu tiểu yêu thú kia nói hai tiên nữ chính xác bao nhiêu.

Mạc Khuynh Thành đã đủ kinh diễm, nữ tử mang theo khăn che mặt này, thế mà cũng kỳ ảo xinh đẹp như thế, nàng lạnh như băng, giống như băng sơn tuyết liên thuần mỹ vô cùng, không mang theo một tia cát bụi.

- Đẹp quá.

Rất nhiều người kinh ngạc than thở trong lòng, lại là một vị mỹ nữ cùng cấp bậc với Mạc Khuynh Thành và Lâm Tiên Nhi, mặc dù là Lâm Tiên Nhi cũng ngây người, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó trong mắt hiện lên một ý cười tủm tỉm, tên kia, thật đúng là lợi hại mà.

Nhưng giờ phút này chấn động nhất không thể nghi ngờ là Vương Vân Phi, Trầm Tĩnh, Nhung Diễm, Ưu Nguyệt bọn họ. Trầm Tĩnh cùng Nhung Diễm, bọn họ đối đãi Thanh Nhi và Tần Vấn Thiên như là luyện khí đồng tử, đá cho Ưu Nguyệt, bọn họ không chỉ chưa từng nhìn thẳng vào Tần Vấn Thiên, cũng chưa từng nhìn nữ tử này, nhưng nữ tử này, nếu là Trầm Tĩnh đứng ở bên cạnh nàng ấy, sẽ ảm đạm vô quang.

Thanh Nhi vỗ một cái khiến đầu Tiểu Hỗn Đãn rụt về, lạnh lùng nhìn nó một cái, khiến tiểu gia hỏa phát ra tiếng vang ô ô, sau đó ba người tới Trượng Kiếm tông bên này, đoàn người đạp không rời đi.

- Đi rồi.

Phạm Diệu Ngọc, Võ Đằng, cường giả các đại giáo cổ phái... Vô số người nhìn bóng người Tần Vấn Thiên, trong lòng có rất nhiều cảm khái.

...

Hoàng Cực Thánh Tông, một đời bá chủ, cung điện mênh mông, dựng cao tận trời.

Cửa vào tông môn, áo giáp sâm nghiêm, cường giả như mây, thủ hộ cửa cung.

Trong cửa cung, có thang vào mây trời, cao trăm trượng, từng bước một đi lên trên, tới trong tông môn Hoàng Cực Thánh Tông, đám người Tần Vấn Thiên nhằm về một phía trong đó mà đi, bước vào một mảng cung điện mênh mông độc lập trong đó, chính là cung điện chỗ Trượng Kiếm tông nhất mạch.

Chỉ là chỗ quần thể cung điện nhất mạch này, đã cực có sự uy nghiêm.

- Vấn Thiên, các ngươi đi theo ta.

Vị nhân vật tiền bối Trượng Kiếm tông kia cười nói với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên gật gật đầu, dẫn Mạc Khuynh Thành và Thanh Nhi cùng nhau đi về phía trước, không bao lâu tới một chỗ, chỉ thấy phía trước có một vị lão giả khoanh tay đứng, đang dùng ánh mắt đùa bỡn nhìn Tần Vấn Thiên, nụ cười đó cho Tần Vấn Thiên cảm giác, thế mà tỏ ra có vài phần đáng khinh.

- Ặc...

Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi đều ngẩn người, bọn họ thế mà lại từng gặp lão giả này, ngày xưa ở thành Huyễn Vương gặp được nguy cơ, bị các thế lực lớn đuổi giết vào trong dãy núi, gặp một vị lão giả kỳ quái, muốn thu Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi làm đệ tử, bị bọn họ từ chối.

- Tiểu Hỗn Đãn, vẫn là trốn không thoát lòng bàn tay của ta nhỉ.

Lão đầu này nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hai tay chắp sau lưng cười đáng khinh.

- Ngươi lão bất tử này sẽ không là tổ sư Trượng Kiếm tông chứ?

Tần Vấn Thiên thấp giọng mắng, hắn đột nhiên hiểu ra một số sự tình, lúc trước Lâm Soái sư huynh vì sao xuất hiện ở thành Huyễn Vương, lời đồn là mệnh lệnh của thượng tầng Trượng Kiếm tông, nhìn thấy lão giả này, Tần Vấn Thiên sao có thể không hiểu việc lúc trước.

Toàn bộ người phía sau toát mồ hôi, đều bị một câu của Tần Vấn Thiên chấn trụ không biết nói gì, đứng đầu nhất mạch bọn họ tôn thờ, Tần Vấn Thiên thế mà gọi lão bất tử...

Lão nhân cũng sửng sốt, dựng râu trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nói:

- Tiểu tử ngươi có gan?

- Lão đầu, nói xem mục đích tới Hoàng Cực Thánh Tông lần này đi.

Tần Vấn Thiên không nể mặt đối phương một chút nào, đến cuối cùng phát hiện mình tiến vào Trượng Kiếm tông thì ra vẫn là bị lão đầu này tính kế, nào sẽ để lão gia hỏa này đắc ý vênh váo.

- Hô...

Lão đầu trừng mắt với Tần Vấn Thiên, mắt mở thật lớn, sau đó thấp giọng mắng:

- Coi như ngươi thằng nhóc này ác, lần này Hoàng Cực Thánh Tông triệu tập thiên kiêu các phương, chính là vì có một tòa tiên cung, cần các ngươi đi xông pha, bước vào tòa tiên cung này phi thường nguy hiểm, Hoàng Cực Thánh Tông thăm dò nhiều năm, lần này chuẩn bị nhiều vị nhân vật thiên tài đáng sợ ở Thiên Cương cảnh, ngươi tuyệt đối phải để ý đừng ngã ở bên trong, tuyệt đối đừng khinh thường thực lực những người đó, lần này bước vào bên trong, đều là Hoàng Cực Thánh Tông các mạch trọng điểm bồi dưỡng ra, người mạnh hơn ngươi chỉ sợ không ít.

- Tiên cung?

Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một mũi nhọn.

- Đúng, tiên cung, Chu Tước tiên cung, hẳn là một vị cường giả phi thường đáng sợ lưu lại, tông chủ Hoàng Cực Thánh Tông, đều không thể mạnh mẽ bước vào bên trong, ngươi có thể tưởng tượng chủ nhân tiên cung mạnh bao nhiêu.

Lão đầu nói xong, trong lòng Tần Vấn Thiên run mạnh lên.

Chu Tước tiên cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.