- Chí của ta không ở chỗ này, Yêu Vực nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trả lại cho các ngươi, hiện tại đi đi thôi.
Thanh âm Đại Bằng uy nghiêm mà lạnh lùng làm cho chư Yêu đều nhìn không thấu, tuy nhiên tất cả chúng nó lại mơ hồ cho rằng, có lẽ Đại Bằng Yêu Vương có chí hướng cao hơn.
Mục tiêu của hắn có lẽ là bầu trời kia, là muốn thành Quân Chủ của bầu trời.
Sau khi được phong làm Yêu Tướng, Xích Dực Địa Long liền rời đi, quay về để chỉnh đốn chư Yêu trong khu vực của nó còn thân ảnh của Đại Bằng lại trở lại đỉnh cổ phong kia và đứng ở đó mà ngưỡng vọng bầu trời, dường như hắn vĩnh viễn là như vậy.
Phía dưới chư Yêu nhìn một màn này mà vĩnh viễn không biết bọn sự cô tịch của Vương của chúng. Vương của chúng vốn là người nhưng khi tới thế giới của Yêu lại là vua.
Thời gian trôi qua, mùa thu đã đưa đến cho lá cây trong rừng rậm hai màu đỏ vàng, dãy núi bên trong rừng rậm không ngừng có lá rụng tứ tung khiến cảnh vật lộ vẻ cô đơn tịch mịch. Hai sơn mạch địa vực của Yêu thú vừa được sáp nhập lại và Yêu Vương của địa vực này là Đại Bằng.
Nhưng mà Vương của bọn họvậy suốt ngày đứng sừng sững ở đó, thân ảnh cô tịch mà như vĩnh hằng. Mỗi khi màn đêm buông xuống thì chúng Yêu liền có thể phát hiện ra ra, phía trên bầu trời có ánh sao rơi xuống, rơi vào trên người Đại Bằng Yêu Vương. Những ánh sao kia cực kỳ sáng khiến cho thân ảnh cô tịch kia trong đêm tối lại trở nên càng thêm rõ ràng.
Trong thời gian này, Thanh Mị tiên tử không có đến nữa mà Thanh Nhi cũng không biết đã đi nơi nào. Điều mà Tần Vấn Thiên hắn bây giờ có thể nghĩ đến là làm sao để làm cho mình càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ở ngoại giới, mọi người đều cho là Tần Vấn Thiên đã mai danh ẩn tích nhưng cũng có người nhiều cho là hắn đã chết. Tuy Đan Vương Điện cũng chưa từng đứng ra nói về chuyện này nhưng những vị bằng hữu của hắn có thực lực từ từ trở nên cường đại kia lại tin tưởng vững chắc là Tần Vấn Thiên chưa chết.
Trong Huyền Âm Điện tại U Châu Thành, phía trên một cái thành lâu phong cách cổ xưa có một đạo thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng. Phía dưới lớp áo bào là một thân thể kiều mị và tư thái linh lung, thân thể mặc bộ áo bó sát mà tôn lên dáng người vô cùng hoàn mỹ. Sau khi Bạch Tình từ một chỗ mật địa lịch lãm trở về rồi lại biết được tin tức từ Đan Vương Điện là có khả năng Tần Vấn Thiên đã chết. Sau khi nghe được tin tức này, nàng không có nhỏ một giọt nước mắt nào mà chẳng qua đứng ở đây mà nhìn về phương xa, bảy ngày bảy đêm qua nàng chưa từng di động một bước nhỏ.
- Tình nha đầu.
Tại phía sau Bạch Tình, hai mắt Bạch Thu Tuyết ửng đỏ hô một tiếng nhưng Bạch Tình lại vẫn phảng phất giống như không nghe thấy gì vậy, vẫn như trước đứng đó nhìn về phương xa.
Chỉ thấy thi thoảng gió thổi phất qua làm quần áo của hai cô gái bị lay động.
Phía trên bầu trời chợt có một cơn gió lạnh thổi lên khiến đôi môi Bạch Tình hơi mấp máy, rốt cục đã có một giọt nước mắt từ trên khóe mắt nàng rơi xuống nhưng tất cả cũng chỉ có một giọt mà thôi.
- Vấn Thiên ca ca, nếu như ngươi đã chết thì dù ta có ma bá Thiên Hạ thì cũng có ích gì đâu?
Trong lòng Bạch Tình cực kỳ bi thống, nàng tu hành như vậy, không tiếc thương làm bản thân tàn tạ như vậy là vì cái gì?
- Nếu như ngươi chết thì dù có chôn vùi cả tòa Đan Vương Điện thì cũng có ích lợi gì.
Bạch Tình thì thào nói rồi lập tức mắt nàng ngước lên nhìn lên bầu trời, hai cặp kia không hề còn lại sự mỹ lệ mà là đen như sơn, lạnh lẽo như tới từ Cửu U chi mâu vậy.
Lực lượng Hàn Ma khủng bố tràn ngập quanh thân khiến Bạch Thu Tuyết cảm thấy lạnh thấu xương mà rùng mình một cái. Nàng cấp tốc lui về phía sau vì không có cách nào đứng tại bên cạnh Bạch Tình được nữa.
Cỗ ma uy kia vẫn lượn lờ quanh thân Bạch Tình nhưng rồi đột nhiên thân ảnh của nàng run lên mà phóng lên trời bay về phía phương xa.
- Tình Nhi.
Bạch Thu Tuyết hô một tiếng thì lại nghe được phía sau có một đạo thanh âm truyền đến nói :
- Cứ để nàng đi đi thôi, đời này nàng tu ma, như vậy Ma niệm càng sâu thì là phúc hay họa, nhìn vào tạo hóa của nàng mà thôi.
Bên ngoài Yêu Sơn Thành là rừng rậm sơn mạch mênh mông, trong khu vực đầy sương mù kia, tại một ngày này rốt cục có một nhóm thân ảnh bước ra.
Thanh Nhi và đám người lão giả ngày đó bước vào trong sương mù hôm nay đã đi ra.
Trong khu vực sương mù là một mảnh gió êm sóng lặng nhưng mà căn bản là không ai nghĩ đến, tại một cương vực cách nơi này cực kỳ xa xôi, đó là một khu vực cường giả như mây lại đang xuất hiện bao nhiêu sóng gió.
Nguyên nhân là do Đại Niết Tiên Pháp đã bị người ta trộm đi. Việc này đã dẫn phát ra xung đột giữa các thế lực cấp khủng bố, trong trận chiến đó không biết đã có bao nhiêu cường giả chết đi. Ngoài ra còn có không ít tông môn thế gia có thực lực tương đương với cấp bá chủ tại Đại Hạ Hoàng Triều đã biến mất trong trận phong bạo đại chiến này.
Tuy nhiên không có ai biết được người khởi xướng ra trận phong bạo này lại là một người nào đó ở tại Đại Hạ Hoàng Triều cực kỳ xa xôi.
Thanh Nhi đi về phía trước, ở sau lưng nàng lão giả kia dừng chân lại rồi hô nói :
- Công chúa.
Thanh Nhi hơi ngừng chân lại.
Công chúa đừng quên việc đã đáp ứng, nay lão nô sẽ suất lĩnh tộc nhân rời đi.
Lão giả kia khẽ khom người, Thanh Nhi nhẹ nhàng gật đầu rồi lại tiếp tục nhấc chân lên đi về phía trước.
Không bao lâu sau thân ảnh Thanh Nhi đã biến mất trong tầm mắt nhưng mà ở bên cạnh lão giả có một vị bạch y nữ tử đang cung kính đứng ở đó, tựa hồ là đang chờ mệnh lệnh.
- Kết quả điều tra của ngươi, tất cả đều là thật sao?
Lão giả nhàn nhạt hỏi.
- Là thật, pháp mà công chúa muốn tất là là vì muốn giúp Tần Vấn Thiên đã thoát khỏi Đan Vương Điện kia, chẳng qua là không biết hắn đã được người phương nào cứu đi.
Nữ tử từ tốn nói nhưng lại làm cho lão giả cau mày lại, trong mắt hình như có một tia phong mang nói :
- Họ Tần sao... hắn và tên nam nhân có tên là Tần Viễn Phong kia nên không có quan hệ gì với nhau chứ!
&