Lâm Soái hơi nghi ngờ một chút, lấy thực lực của Tần Vấn Thiên, nếu không phải bị trọng thương, không có khả năng xuất hiện tình huống suy yếu, có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Tần Vấn Thiên lộ vẻ không để ý chút nào, nên hắn cũng không hỏi nhiều.
- Vấn Thiên, lão tổ nói ta dẫn ngươi đến vấn an, nhưng ông lại không đích thân đến.
Lâm Soái nói với Tần Vấn Thiên.
- Đây là chuyện đương nhiên, làm phiền lão tổ còn nhớ đến ta.
Tần Vấn Thiên cười, trên danh nghĩa thì hắn và Trượng Kiếm Tông đã mất đi quan hệ, lão tổ chính là tông chủ tiền nhiệm của Trượng Kiếm Tông, lại là phó tông chủ Hoàng Cực Thánh Tông, tất nhiên không thể đến chỗ này, nhưng mấy người Lâm Soái lại dùng danh nghĩa đến đây chúc mừng Tần Vấn Thiên, dù Hoàng Cực Thánh Tông biết cũng không thể nói cái gì.
Khương gia và cường giả Thiên Tuyệt Minh nghe được lời này thì trong lòng khẽ động, lão tổ? Thanh niên đã đáng sợ như vậy rồi sao, nhân vật như lão tổ tông môn mạnh bao nhiêu, lại tự mình truyền lời ân cần thăm hỏi, có thể thấy được sự coi trọng đối với Tần Vấn Thiên, xem ra thành tựu Tần Vấn Thiên đạt được ở bên ngoài, vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
- Lăng Sương tỷ, nghĩa phụ sẽ không vắng mặt chứ?
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía Diệp Lăng Sương, lần trước Diệp Thanh Vân liền dặn dò Tần Vấn Thiên nhất định phải mời hắn, nếu không sẽ tức giận.
- Đương nhiên, phụ hoàng hắn sẽ đến đúng giờ, ngươi và Khuynh Thành tổ chức đại hôn, làm sao phụ hoàng có thể vắng mặt được.
Diệp Lăng Sương vừa cười vừa nói.
- Phụ hoàng?
Trong lòng mọi người khẽ run, Hoàng Cực Thánh Vực Hoàng, tầng thứ kia, chỉ sợ không phải là người mà bọn hắn có khả năng tưởng tượng rồi, nhân vật như vậy là nghĩa phụ của Tần Vấn Thiên, lại đến đây trong ngày đại hôn của Tần Vấn Thiên sao?
Nghĩ vậy lão tổ Khương gia và cường giả Thiên Tuyệt Minh Thiên Tượng đều nhìn nhau một cái, ai cũng lộ ra một tia ý vị thâm trường, trong ánh mắt còn có may mắn nhè nhẹ, may là bọn hắn không đứng sai đội, nếu không hôm nay chính là ngày tận thế rồi, thật buồn cười cho những Thiên Tượng Đại Hạ ngày đó vây giết Tần Vấn Thiên, mặc dù có giết chết Tần Vấn Thiên được, có lẽ toàn bộ Đại Hạ đều phải chôn cùng rồi.
- May mắn, may mắn... ngày đại hôn của Tần Vấn Thiên, những người kia phải trợn tròn mắt mà nhìn đi, không biết sư tôn Mạc Khuynh Thành và nghĩa phụ của Tần Vấn Thiên là nhân vật dạng gì nữa, đến lúc đó đều có thể nhìn thấy.
Lão tổ Khương gia âm thầm nghĩ trong lòng.
Giống như lão tổ Khương gia nghĩ như vậy, trên thực tế bây giờ thế lực các bá chủ Đại Hạ đã có chút trợn tròn mắt.
Mạc Khuynh Thành để cho cường giả Thương Vương Cung Thiên Tượng mang theo cường giả Dược Hoàng Cốc chia ra ba đường đi đến Đại Hạ, đưa thiệp mời đến, các thế lực cấp độ bá chủ đều đến không thiếu một ai, những bá chủ nhận được thiệp mời đều thấp thỏm lo âu.
Ví dụ như Thanh Vân Các, Thanh Vân Chí Tôn luôn phái người nhìn chằm chằm Sở Quốc, làm cho cường giả Dược Hoàng Cốc đi theo Hình lão đến, hắn cũng đang suy tư, phải chăng bản thân mình nên chạy khỏi Đại Hạ Hoàng Triều.
Ban đầu là hắn dụ dỗ Tần Vấn Thiên vào chỗ Ám Ảnh Tôn Chủ, nếu như không có hắn, Tần Vấn Thiên sẽ không thảm như vậy, sẽ không bị trọng thương, có lẽ người mà Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành hận nhất, chính là Thanh Vân Chí Tôn hắn đây.
Trong lòng hắn thầm mắng những tên lão tổ Thạch gia kia, bọn họ đã mất đi cơ hội giết Tần Vấn Thiên, thế cục Đại Hạ, bây giờ hầu như không thể nghịch chuyển được nữa rồi.
Tất cả đều kết thúc, dã tâm của hắn, cũng phải kết thúc.
Bên trong Thanh Vân Các, Thanh Vân Chí Tôn suy nghĩ một lúc lâu rốt cuộc có quyết định, hắn phải rời khỏi đây, bỏ rơi toàn bộ Thanh Vân Các, mặc dù nơi này chứa đựng dã tâm và mộng tưởng của hắn, nhưng bây giờ hắn nhất định phải rời đi, hắn không có lựa chọn nào khác.
Tần Vấn Thiên có khả năng rất lớn sẽ giết hắn, mặc dù có không giết đi nữa, những ngày tiếp theo của hắn cũng sẽ không dễ chịu chút nào.
Thanh Vân Chí Tôn còn tương đối trẻ tuổi, một đường tự mình xông đến trình độ này này, chứng minh hắn có dã tâm lớn, tâm chí cứng cỏi, hắn từng tự chủ trương giết Tần Vấn Thiên, hắn tàn nhẫn và khí phách hơn so với những lão gia hỏa kia nhiều, nhưng chuyện đến bây giờ thì không có thuốc hối hận nữa, hắn quyết định rời khỏi đây, không thể tiếp tục lội vào vũng nước đục này.
- Tần Vấn Thiên!
Trong lòng Thanh Vân Chí Tôn có oán khí cường liệt, hắn đang từng bước thực hiện dã tâm của mình, nhưng bởi vì Tần Vấn Thiên xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, Tần Vấn Thiên giết vận mệnh làm chủ nhân Thanh Vân Đế Quốc của hắn, không khách khí chút nào, để cho hắn tự mình đi tìm Tần Vấn Thiên báo thù, kẻ đó thật tự cao tự đại, hắn là Chí Tôn, vậy mà ở khắp nơi bị Tần Vấn Thiên đè nặng, bây giờ, thậm chí cũng bị khu trục đánh đuổi.
Tần Vấn Thiên còn có thê tử có dung mạo đẹp như vậy, lại sắp làm sắp đại hôn, hắn hận Tần Vấn Thiên.
- Mặc dù ta rời khỏi chỗ này, cũng phải làm cho ngươi sống trong day dứt thống khổ.
Trong lòng Thanh Vân Chí Tôn băng lãnh, lập tức cảm nhận của hắn lan tràn ra, bao phủ về phía Thanh Vân Các, lập tức một giọng nói trực tiếp xuất hiện ở chỗ nào đó.
- Mang Linh Duyệt đến cho ta.
Giọng nói này tràn đầy uy nghiêm, cực kỳ cường thế, Linh Duyệt đang bị giam lỏng ở nhà, của gia gia của nàng nghe được giọng nói lạnh lẽo của Thanh Vân Chí Tôn, ông không dám chống lại, ông biết lúc này Thanh Vân Chí Tôn đang cực kỳ phẫn nộ, cãi lời, chỉ sợ sẽ phải chết, rất nhanh, ông mang theo Linh Duyệt đi đến tẩm cung Thanh Vân Chí Tôn.
Linh Duyệt nhìn ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Thanh Vân thì có chuta sợ hãi, nhưng vẫn là khom người hô.
- Bái kiến Chí Tôn.
- Ngươi theo ta tâm sự, những người khác lui ra đi.
Thanh Vân Chí Tôn phất phất tay nói, trong lòng gia gia Linh Duyệt thầm hận, nhưng cũng không biết làm sao, nhìn cháu gái của mình một chút, tùy tiện nói :
- Nếu Linh Duyệt có gì đắc tội Chí Tôn, mong rằng Chí Tôn khai ân.
- Ta nói, ngươi không nghe được sao?
Thần sắc của Thanh Vân Chí Tôn phát lạnh, lãnh ý khủng bố hàng lâm, gia gia Linh Duyệt lập tức run rẩy, nơm nớp nói.
- Vâng.
Dứt lời, hắn trực tiếp lui ra, để lại Linh Duyệt càng thêm sợ hãi.
- Đã đến thì đứng lên, cho ta nhìn rõ ngươi.
Thanh Vân Chí Tôn nhìn Linh Duyệt nói, Linh Duyệt nhìn Thanh Vân Chí Tôn, ánh mắt có sự hoảng sợ cường liệt, trong lòng nhảy dựng, đi về phía Thanh Vân Chí Tôn.
- Ngươi sợ ta?
Thanh Vân Chí Tôn nhíu mày nói.
- Lại gần chút.
- Vâng.