Thái Cổ Thần Vương

Chương 1102: Chương 1102: Người đến liên tục (2)




Bọn họ đang nhìn Mạc Khuynh Thành, chỉ nhìn thấy Mạc Khuynh Thành bình tĩnh thản nhiên nhìn mọi người xung quang một cái, lúc này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được khí chất trên người Mạc Khuynh Thành, buồn cười là bọn họ còn ngờ vực Mạc Khuynh Thành nhìn thấy nhiều Thiên Tượng như vậy, tại sao nàng không sợ hãi chút nào.

Thiên Tượng? Dường như các Thiên Tượng của Đại Hạ còn không đủ để thủ hạ của Mạc Khuynh Thành quét ngang.

Trong lúc Khương gia và Thiên Tuyệt Minh và mọi người đang chấn động, trong lòng hiện lên cảm giác vui mừng, bọn họ biết, thế cục Đại Hạ đã được an bài, buồn cười là bọn họ muốn liên thủ đối phó Tần Vân Thiên trước, nếu không phải Tần Vấn Thiên sơ ý, không nghĩ bọn họ sẽ mời Ám Ảnh Tôn Chủ ra tay, e rằng chỉ cần chờ đám người này thêm vài ngày, khi đó đối phương dễ dàng quét sạch Đại Hạ .

- Sư tôn đến lúc nào?

Mạc Khuynh Thành nhìn mọi người hỏi .

- Dược Hoàng sẽ đến đây ăn mừng đúng giờ, bảo chúng ta đến trước, Thành nữ có chuyện gì cần giao phó cứ bảo chúng ta đi làm.

Người phụ trách lên tiếng.

- Được!

Mạc Khuynh Thành gật gật đầu, lạp tức nhìn về phía Thanh Mị tiên tử và mọi người nói:

- Thanh Mị tiên tử có thời gian rãnh, có thể dẫn các nàng đi Đại Hạ một chuyến, trước ngày đại hôn phải giao thiệp mời đến tay các bá chủ Đại Hạ, không được bỏ sót một người, dây cũng là ý của Vấn Thiên.

- Tốt.

Thanh Mị tiên tử gật đầu, trong lòng vô cùng khó chịu, nàng biết rõ thế cục Đại Hạ đã định trước, không còn chuyện xấu xảy ra .

- Ngươi lưu lại.

Mạc Khuynh Thành nhìn vị nữ tử kia .

- Vâng, Thánh Nữ.

Người nọ gật đầu, lập tức Thanh Mị tiên tử, Hình lão và cao thủ Thiên Tượng của Thương Vương Cung dẫn cao thủ Dược Hoàng Cốc chia ra ba đường, tiến về trước Đại Hạ Cửu Châu thành, chỉ vì phát thiệp mời, không để xót ai.

Mạc Khuynh Thành quay người, đi vào phía trong phòng, Tần Vấn Thiên ngồi dậy, mở mắt ra, nhìn Mạc Khuynh Thành cười nói:

- Thê tử ta càng ngày càng uy nghiêm.

Mạc Khuynh Thành trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, đến bên cạnh hắn ngồi xuống, lấyra một viên thuốc cho Tần Vấn Thiên ăn.

- Lại ăn?

Tần Vấn Thiên vẻ mặt đau khổ, những ngày qua hắn uông thuốc uống đến phiền, Mạc Khuynh Thành một ngày cho hắn uống mấy chục đan dược khác nhau.

- Có ăn hay không?

Mạc Khuynh Thành quyệt miệng, thấy bộ dạng dễ thương của Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên sờ sờ gương mặt nàng, cười nói rằng:

- Tốt, ta ăn nhiều như vậy, chỉ sợ bổ không chịu nổi.

Nói xong, hắn nuốt đan dược của Mạc Khuynh Thành vào miệng, dáng vẻ rất hường thụ.

- Ngươi cũng không phải không biết, ta luyện đan dược cho người đều là Tịnh Khí Ngưng Thần, tạo máu hóa mạch, chuyên trị thương phục cốt, loại đan dược này sẽ dần dần chữa trị phụ tải của ngươi, người lần này gánh chịu phụ tải quá lớn, lần sau không được xung động như vậy.

Mạc Khuynh Thành dịu dàng nói.

- Biết rõ.

Tần Vấn Thiên ôm thân thể mềm mại của Mạc Khuynh Thành, mặc cho nàng nằm trên đùi của mình, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của nàng, cười nói:

- Khuynh Thành, ta sẽ nhanh chóng rước ngươi về nhà, hiện tại ngươi hối hận còn kịp.

- Cũng đã hối hận hơn mười năm, lên thuyền tặc của ngươi, nhảy xuống không được.

Mạc Khuynh Thành dịu dàng nói ra, yên tĩnh nằm tại chỗ, đoạn thời gian này, mặc dù thương thế của Tần Vấn Thiên nặng nề, nhưng cũng là đoạn thời gian yên bình khó có được.

- Ta là thuyền hải tặc, có muốn nếm thử ma trảo của ta không.

Tay của Tần Vấn Thiên không an phận, làm cho gương mặt của Mạc Khuynh Thành đỏ bừng, ánh mắt triều mến nhìn Tần Vấn Thiên, nàng lại có cảm giác mê hồn.

Ngày thứ hai, lại có người đến Mạc phủ, tất cả đều có khí độ phi phàm, nhưng lúc này Mạc phủ đã chuẩn bị tâm lý, sau khi hỏi xong quả nhiên là đến tìm Tần Vấn Thiên, bất chợt trong lòng nghĩ thầm, hôm qua là tông môn của Mạc Khuynh Thành, hôm nay là tông môn của Tần Vấn Thiên đên sao?

Tần Vấn Thiên mặc một bộ áo trắng đơn giản đi ra ngoài, đây là lần thứ nhất trong đoạn thời gian này hắn đi ra ngoài, nhìn thấy những bóng người bay đến, trong ánh mắt Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười thân thiết .

- Lâm Soái sư huynh, Phi Tuyết sư huynh, Lăng Sương tỷ, các ngươi đều đến.

Tần Vấn Thiên cười nói với đám người vừa đến, đều là một vài hảo hữu Trượng Kiếm Tông, hắn liên tục gật đầu với mọi người, lúc nhìn thấy Lầu Băng Vũ lướt qua, sắc mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cười và gật đầu, không ngờ lại gặp Lầu Băng Vũ tới đây.

- Vấn Thiên, ngươi như thế nào, hình như có chút suy yếu?

Lâm Soái hơi kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên.

- Không có gì, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, sư huynh không cần lo lắng.

Tần Vấn Thiên lại cười nói, mọi người bên cạnh nhìn thấy cảnh này, quả thật không sai, xem ra đúng là tông môn của Tần Vấn Thiê đến, khí độ phi phàm, đặc biệt là nam tử mà Tần Vấn Thiên gọi là Lâm Soái sư huynh, vừa nãy Khương gia lão tổ nhìn hắn, cảm nhận được sự sắc biên trong đôi mắt của đối phương, người này mặc dù còn rất trẻ nhưng tuyệt đối vô cùng đáng sợ, không ai có thể địch lại hắn !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.