Thái Cổ Thần Vương

Chương 442: Chương 442: Người áo bào đen




- Lại đang suy nghĩ lung tung rồi, lấy năng lực của hắn, sao có thể mang cảm giác thẩm thấu đến nơi đây, hắn là sẽ đến thành Khâm Châu hay không, cũng vẫn là con số chưa biết.

Lạc Hà thản nhiên nói, hắn trong miệng nàng, tự nhiên chỉ là Tần Vấn Thiên.

- Sẽ đến, con cảm giác được.

Mạc Khuynh Thành nghiêm túc nói:

- Hơn nữa, hắn sẽ không cách con quá xa.

- Không biết trong đầu ngươi nghĩ những gì, mấy năm rồi, một đoạn tình cảm lưu luyến khi thiếu niên còn chưa thể buông xuống, ngươi muốn nam nhân ưu tú nào mà không có.

Lạc Hà có chút bất đắc dĩ nói.

- Không thể thay thế.

Mạc Khuynh Thành lắc đầu nói, mỗi lần thảo luận với sư tôn nàng, cũng sẽ không có kết quả gì.

- Sư tôn, ước định giữa người và con, người còn nhớ chứ.

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành nhìn về phía Lạc Hà, có vài phần nghiêm túc, tựa như chuyện này rất quan trọng đối với nàng.

- Đương nhiên nhớ, ngày xưa ngươi nhất định muốn đi ra ngoài tìm hắn, ta không cho phép, thậm chí muốn làm hắn biến mất, lúc ấy ngươi ta hai người ưng thuận hứa hẹn, ta đáp ứng ngươi, không đối phó hắn, ngươi cũng đáp ứng ta, không đi tìm hắn, an tâm tu hành.

Lạc Hà bình tĩnh nói, nàng không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy Mạc Khuynh Thành tu hành.

- Con đáp ứng người là, ở trước cuối năm nay, tuyệt không gặp hắn, mặc dù nhìn thấy, cũng là người lạ.

Mạc Khuynh Thành lắc đầu nói.

- Ngươi tự tin đối với hắn như vậy?

Lạc Hà thản nhiên nói:

- Còn lại không bao nhiêu thời gian, thực lực Trảm Trần đã đủ để vấn đỉnh ba hạng đầu của Thiên Mệnh bảng, hắn nếu có thể ở Thiên Mệnh bảng chi tranh lần này đánh bại Trảm Trần, ta mới đáp ứng không ước thúc chuyện của ngươi nữa, nếu là hắn thất bại, ngươi tiếp tục thành thành thật thật tu hành cho ta.

- Sư tôn nhớ thì tốt.

Mạc Khuynh Thành lúc này mới lộ ra một nụ cười. Hắn nhất định có thể làm được, Lạc Hà cho nàng áp lực quá lớn, nàng chỉ có thể cùng Lạc Hà có ước định này, một là vì bảo đảm người của Đan Vương điện không đối phó Tần Vấn Thiên, hai là nàng đầy lòng hy vọng đối với Tần Vấn Thiên.

Nếu như Tần Vấn Thiên thật sự thua, nàng sẽ nguyện ý tiếp tục chờ, thẳng đến khi Tần Vấn Thiên có thể vượt lên trên Đan Vương điện, khi đó tới đón nàng, lại có ai có thể ngăn chặn.

Nàng hiện tại nguyện vọng duy nhất, đầu tiên, là Tần Vấn Thiên an toàn.

Ánh mắt Lạc Hà nhìn lướt qua lò luyện đan lơ lửng trong phòng ốc, trong mắt hiện lên một nét giận dữ, nói:

- Ngươi còn đang suy nghĩ luyện chế loại đan dược đó?

- Sư tôn, việc này không cần người lo lắng.

Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhưng ở ngay lúc này, bên ngoài tựa như có chút động tĩnh, bóng người Lạc Hà chợt lóe, sau đó nhìn về phía dưới, hỏi:

- Kinh Vũ, đã xảy ra chuyện gì?

Kinh Vũ đáp lại:

- Sư tôn, tựa như phát hiện bên ngoài có người nhìn trộm Trần gia.

- Hả?

Lạc Hà khẽ cau mày, sau đó bóng người lơ lửng trên không trung, ánh mắt xuyên thấu khoảng cách cực xa, dừng ở ngoài Trần gia, trong phút chốc, ánh mắt của nàng ngưng ở nơi đó.

Ngoài Trần phủ, chỉ thấy có người hai phe giằng co, trừ người Trần gia, đối diện chỉ có hai người, hai vị thanh niên, một người trong đó, lấy ánh mắt của nàng tự nhiên nhìn ra được đó là ai.

Thiếu niên ngày xưa, biến hóa quả thật rất lớn, hơn nữa, vừa rồi một đạo cảm giác kia, thật là cảm giác của hắn?

Phía sau Lạc Hà, bóng người Mạc Khuynh Thành xuất hiện ở đó, ánh mắt cũng nhìn ra phương xa, trái tim của nàng run mạnh lên, chỉ cảm thấy thời gian giống như cũng tạm dừng, ở nơi đó, có một ánh mắt, xuyên thấu tất cả, rơi ở trên thân thể của nàng.

Trong nháy mắt này, giống như không gian đã không thể ngăn cản tâm của bọn họ va chạm.

Hắn nở nụ cười, cười đặc biệt sáng lạn, rạng rỡ.

Nàng nở nụ cười, cười đặc biệt ngọt ngào, dịu dàng.

Hắn, đã đến thăm nàng.

Nụ cười này, giống như tất cả lại về tới trước kia, về tới thời đại thiếu niên thuần phác ngây thơ đó.

Thời gian, không cách trở được cảm tình thuần túy nhất đó.

Chân Mạc Khuynh Thành muốn bước ra, lại thấy Lạc Hà nói:

- Ngươi quên ước định của chúng ta rồi.

Lời của nàng hạ xuống, Mạc Khuynh Thành khẽ biến sắc, bước chân cứng rắn ngừng lại.

Tần Vấn Thiên thấy được vẻ mặt Mạc Khuynh Thành biến hóa, không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc, thầm nghĩ, nàng làm sao vậy?

Vì sao, vừa rồi nàng còn đang cười, nhưng trong nháy mắt lại lộ ra khuôn mặt u sầu?

Sau đó, Tần Vấn Thiên phát hiện, Lạc Hà và Mạc Khuynh Thành biến mất ở trong tầm mắt, các nàng đã đi xuống, chưa đi về phía hắn.

Trong lòng Tần Vấn Thiên có sự mất mát chợt lóe rồi biến mất, nhưng sau đó hắn lại cười lên, lẩm bẩm:

- Muội nếu mạnh khỏe, đó là trời quang.

Nhìn thấy Mạc Khuynh Thành vẫn xinh đẹp như thế, nhìn thấy nụ cười của nàng vẫn ngọt ngào như cũ, tâm Tần Vấn Thiên cũng buông xuống.

- Vãn bối Âu Dương Cuồng Sinh, ra mắt các vị tiền bối Trần gia.

Lúc này, ánh mắt Âu Dương Cuồng Sinh nhìn về người Trần gia phía trước, sang sảng mở miệng, tuy bị phát hiện, lại không kiêu không nịnh.

Đối diện, người cầm đầu vẻ mặt nghiêm lại, sau đó cười nói:

- Thì ra là Âu Dương thế chất, chỉ là, Âu Dương thế chất ở ngoài Trần gia ta làm gì, nếu muốn bái phỏng, sao không thông báo một tiếng.

- Đang muốn bái phỏng, lại không ngờ bằng hữu của ta gặp cố nhân, chậm trễ một lát.

Âu Dương Cuồng Sinh mỉm cười nói.

- Ồ, cố nhân của bằng hữu ngươi ở Trần gia ta?

Trung niên kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên bên cạnh Âu Dương Cuồng Sinh.

- Không dối các vị tiền bối, bạn gái trước kia của bằng hữu ta, tên là Mạc Khuynh Thành, hôm nay, đang ở Trần gia.

Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, khiến Tần Vấn Thiên ở bên không biết nói gì, gã này, thật đúng là không sợ to chuyện.

Quả nhiên, người Trần gia khẽ biến sắc, sau đó trung niên kia tùy ý nói:

- Nếu quả thực như thế, vì sao Mạc Khuynh Thành chưa từng đi ra, Âu Dương thế chất vẫn là đừng nói đùa nữa.

- Tin hay không tùy tiền bối, có một chuyện khác, hôm nay ta sở dĩ đến bái phỏng, là phụng mệnh Nhị thúc ta, mang một câu, Âu Dương thế gia ta luôn ngưỡng mộ uy lực Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp của Trần gia, nếu có cơ hội, nhất định phải trao đổi tâm đắc một phen, lần này chẳng biết có được cơ hội không, để cho con em thanh niên hai bên có cái tiếp xúc.

Âu Dương Cuồng Sinh dẫn đi chuyện vừa rồi, nháy mắt nói sang chuyện khác, đây nào phải ý tứ của Nhị thúc hắn, rõ ràng là chính hắn tự chủ trương.

Nhưng hôm nay nhìn trộm bị người ta phát hiện, tự nhiên phải cho cái lý do, lời hắn nói tuy khách khí, nhưng lại đã có ý tứ muốn khiêu chiến ẩn chứa trong đó, nghĩ hẳn đối phương sẽ lập tức mang chuyện vừa rồi bỏ qua, càng không thể bởi vì chuyện vừa rồi làm khó bọn họ.

- Ha ha.

Vẻ mặt trung niên kia hơi thay đổi, sau đó cười lạnh:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.