Thái Cổ Thần Vương

Chương 441: Chương 441: Tái kiến y nhân (2)




Tần Vấn Thiên trực tiếp đánh ra cổ ấn, rồng rít rung trời, một lần này dưới một đòn của Tần Vấn Thiên tựa như mưa rền gió dữ, mọi người chỉ thấy trong hư không khí bá đạo càn quét thiên địa, tiếng nổ vang oành đùng đùng chấn động màng tai, vô cùng đáng sợ.

Trần Nhiên không ngừng phun ra máu tươi, nhưng Tần Vấn Thiên căn bản không cho hắn cơ hội tách ra, dán hắn điên cuồng công kích, rốt cuộc, nổ vang một tiếng, thân thể Trần Nhiên bị lực lượng cuồng bạo nghiền áp xuống, đánh vào trên một tòa kiến trúc, cả người đều trực tiếp lõm vào, trên người đầm đìa máu tươi, cực kỳ thảm thiết.

- Khụ khụ...

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Trần Nhiên ho ra, khí tức cũng trở nên mỏng manh, hào quang trên người không chói mắt như vậy nữa. Tần Vấn Thiên đứng trên không trung, quan sát hắn, phun ra hai chữ:

- Thực yếu.

Vừa dứt lời, Tần Vấn Thiên vung ống tay áo, xoay người bỏ đi, lưu lại Trần Nhiên mất hết mặt mũi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hắn là Đại Nhật Trần gia Trần Nhiên, sử dụng Đại Nhật Càn Khôn tâm pháp, bị người cảnh giới thấp hơn mình cuồng bạo nghiền áp, đánh đến mức không chút sức chống trả, hai chữ thực yếu vẫn quanh quẩn ở trên không trung như cũ, nhìn vô số đạo ánh mắt kia đặt ở trên người, Trần Nhiên cảm thấy trái tim đang nhỏ máu.

Rống giận một tiếng, thân thể Trần Nhiên phóng lên cao, rời khỏi bên này, ở lại chỗ này, chỉ có mất mặt.

Mà lúc này mọi người lại đều đang suy đoán, Tần Vấn Thiên kia là thần thánh phương nào, lực công kích vậy mà lại cuồng bạo như thế, chỉ sợ đã có tư cách tranh đoạt Thiên Mệnh bảng.

Vẻ mặt Kinh Vũ lại phức tạp vô cùng, mà mấy bằng hữu kia của hắn cùng với đám người Dương Hà, thở mạnh cũng không dám, kinh hãi run rẩy, nhân vật như vậy, thế mà lại là sư đệ của Nhược Hoan, may mà bọn họ chưa tạo thành sai lầm lớn, nếu không người này tất nhiên sẽ không tha thứ cho bọn họ nhỉ.

Tần Vấn Thiên nhìn cũng không nhìn bọn Kinh Vũ một cái, liền về tới bên cạnh đám người Nhược Hoan, chỉ thấy Nhược Hoan cười tủm tỉm nhìn hắn, trong đôi mắt mị hoặc có tia sáng kỳ dị, gã này, đã lợi hại như vậy rồi.

- Nếu về lại Sở quốc, sợ là không ai có thể tranh phong với đệ, tựa như đệ còn chưa tròn hai mươi nhỉ.

Trong lòng Nhược Hoan rất cảm thán.

- Không cố gắng tu hành, làm sao bảo hộ sư tỷ.

Tần Vấn Thiên đùa.

- Càng ngày càng miệng lưỡi trơn tru.

Nhược Hoan mỉm cười nói, vẫn giống như trước ôm cánh tay Tần Vấn Thiên, khiến Phàm Nhạc mập mạp ghen tị hâm mộ hận.

Ngay lúc này, Tần Vấn Thiên nhíu mày, sau đó nói với Âu Dương Cuồng Sinh:

- Âu Dương, ngươi dẫn bọn hắn đi về trước, ta có chút việc phải làm.

- Ngươi muốn theo dõi hắn?

Âu Dương Cuồng Sinh thấp giọng nói, hắn biết bạn gái Mạc Khuynh Thành của Tần Vấn Thiên ở Đan Vương điện, hôm nay Kinh Vũ xuất hiện, hắn sao có thể không hiểu cách nghĩ của Tần Vấn Thiên.

- Ừm, ta đi xem chút. Yên tâm, ta sẽ không xúc động, chỉ là nhìn một cái.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu.

- Tiểu Lộ, muội dẫn bọn họ trở về, ta đi cùng ngươi, cho dù bị người của Đan Vương điện nhìn thấy, bọn họ cũng không dám thế nào với ta.

Âu Dương Cuồng Sinh lại mở miệng nói, Tần Vấn Thiên trầm ngâm một lát, sau đó gật gật đầu.

...

Tâm tình Kinh Vũ giờ phút này lại hạ thấp vô cùng, không có tâm tư ở lại chỗ này, hắn trực tiếp đi về phía đám người Đan Vương điện tạm trú.

Thành Khâm Châu, phủ đệ Trần gia mênh mông, giống như hoàng cung, ở trong phủ đệ của đại nhật Trần gia, có một tòa biệt thự trang viên độc lập, hoàn cảnh tao nhã mà thoải mái, Kinh Vũ về tới nơi này, lấy thực lực của hắn, tự nhiên không có khả năng phát hiện được Tần Vấn Thiên đang truy tung hắn.

Ngoài Trần gia phủ, Tần Vấn Thiên nhắm mắt ngồi, cúi đầu, chỗ mi tâm hắn hào quang lóng lánh, như có con mắt thứ ba.

Một luồng cảm giác lực kinh khủng bám vào ở trên người Kinh Vũ, chỗ Kinh Vũ đến, Tần Vấn Thiên có thể dễ dàng truy tung được.

Đến tòa biệt thự trang viên kia, hắn nhìn thấy ánh mắt Kinh Vũ nhìn về phía một tòa lầu các, trong ánh mắt có vài phần chờ đợi, lại có vài phần mê mang.

Cảm giác lực cường đại của Tần Vấn Thiên đi tới lầu các kia, sau đó chậm rãi thẩm thấu vào, không bao lâu, cảm giác của hắn tiến vào trong một gian phòng ốc tao nhã.

Chỉ thấy trong phòng lịch sự tao nhã, một nữ tử áo trắng có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đang khoanh chân ngồi, mặt mơ hồ có mồ hôi chảy, ở trước người nàng, một lò luyện đan nóng cháy lơ lửng trên không trung, ánh lửa bảy màu lóng lánh ở dưới lò luyện đan, một làn khí kỳ diệu từ trong đó tràn ngập.

- Khuynh Thành.

Trong lòng Tần Vấn Thiên run mạnh lên, cảm giác trở nên dao động, từ biệt vài năm, rốt cuộc, gặp lại người thương.

Cùng lúc đó, Mạc Khuynh Thành khẽ biến sắc, trong mắt đẹp đột nhiên hiện lên một mảng kinh dị, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói:

- Ai?

Quanh thân Mạc Khuynh Thành bao phủ quầng sáng vô hình như cái chụp, mang theo vài phần khí tức thánh khiết, có được thất khiếu linh lung tâm, cảm giác lực của nàng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu không quả quyết không có khả năng phát hiện tâm thức cảm giác của Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành, bọn họ cảm giác đều dụng tâm.

Ở khoảnh khắc Mạc Khuynh Thành quay đầu, Tần Vấn Thiên cảm giác đối phương như là nhìn hắn, trong lòng chảy qua từng dòng nước ấm, nàng vẫn giống như trước đây, thậm chí đẹp hơn vài phần, trên người như có ánh sáng thánh khiết, là chói mắt như vậy, hơn nữa, nàng đã trưởng thành hơn chút, khuôn mặt nghiêng thành kia tăng thêm vài phần tính dẻo chấp nhất.

Mạc Khuynh Thành tựa như cảm giác được cái gì, trong lòng thế mà lại nhịn không được mãnh liệt run rẩy, nàng giống như có thể cảm nhận được sự ấm áp kia, không khỏi lẩm bẩm:

- Vấn Thiên, là huynh sao?

Thanh âm nhẹ nhàng này, như nói ra vô tận tưởng niệm, Tần Vấn Thiên hận không thể ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, là hắn, hắn ngay tại bên ngoài Trần gia.

- Khuynh Thành, làm sao vậy.

Chỉ thấy một bóng người lóe ra mà đến, bước vào trong phòng ốc của Mạc Khuynh Thành, chính là sư tôn Lạc Hà của Mạc Khuynh Thành, chỉ thấy nàng nhíu mày, giống như cũng cảm giác được có người đang nhìn trộm, nhưng ở trong nháy mắt này, Tần Vấn Thiên đã mang cảm giác toàn bộ thu hồi, tất cả lại trở về bình thường.

Trong lòng Lạc Hà có nghi hoặc chợt lóe rồi biến mất, nhưng sau đó cũng thoải mái, nghĩ hẳn là cảm giác của cường giả Trần gia trong lơ đãng đi ngang qua nơi này, không có gì to tát cả.

- Sư tôn.

Mạc Khuynh Thành cảm giác được luồng cảm giác lực kia biến mất, trong lòng giống như có loại buồn bã mất mát, như là thiếu cái gì.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.