Thái Cổ Thần Vương

Chương 773: Chương 773: Người đồng đạo (1)




Hoàng Cực Thánh Vực, kéo dài qua vô tận lãnh thổ, tông môn đại phái vô số kể, cổ quốc thế gia đếm không hết.

Hoàng Cực Thánh Tông bá chủ thống lĩnh vô tận địa vực, tọa lạc ở vực này, thiên hạ quy nhất.

Bên trong vực này, ngoài bá chủ, thì thuộc về chín phái bảy nhà hai hoàng triều, chín phái, tự nhiên đó là chín đại phái Hoàng Cực Thánh Vực quản hạt; bảy nhà, chính là bảy đại cổ tộc thế gia siêu nhiên, thực lực không biết đáng sợ bao nhiêu, chỉ là bọn họ không trực tiếp thuộc về Hoàng Cực Thánh Tông, nhưng con em bảy nhà này, cũng đều lấy vào Hoàng Cực Thánh Tông làm vinh dự; hai hoàng triều, là chỉ hoàng triều Đại Thương cùng với hoàng triều Đại Chu.

Nếu kéo dài ra bên ngoài, ba đại hoàng triều, Đại Chu, Đại Thương, Đại Hạ tất cả đều thuộc về Hoàng Cực Thánh Vực, đều là Hoàng Cực Thánh Tông quản hạt, chỉ là vì địa vực phóng xạ quá mức rộng rãi, Hoàng Cực Thánh Tông không muốn để ý tới nơi quá xa, huống hồ, một nửa lãnh thổ hoàng triều Đại Chu đều ở trong Hoàng Cực Thánh Vực; hoàng thành quan trọng nhất hoàng triều Đại Thương cũng ở đó; về phần Đại Hạ đã diệt vong, Hoàng Cực Thánh Vực sớm đã chẳng chú ý.

Như thế có thể nghĩ, vực này mênh mông bao nhiêu, thật sự sinh linh vô tận, cường giả không biết có bao nhiêu.

Hơn nữa, ngoài chín phái bảy nhà hai hoàng triều, còn có tông môn cùng với gia tộc, thậm chí là cổ quốc kém một chút, bọn họ thuộc về thế lực tầng thứ hai, nhưng cũng tuyệt đối cường đại thái quá, nếu một ngày nào xuất hiện vài nhân vật đỉnh phong, có lẽ có thể thay thế được chín phái bảy nhà hai hoàng triều, phải biết rằng, ở trong lịch sử Hoàng Cực Thánh Vực, những thế lực này đều đã trải qua thay đổi.

Năm ngàn năm trước, trong chín phái, không có Trượng Kiếm Tông, chỉ là năm ngàn năm trước lực lượng Trượng Kiếm Tông mới xuất hiện, lại ở Hoàng Cực Thánh Tông lấy được địa vị quan trọng, dần dần trở thành một nhánh quan trọng của Hoàng Cực Thánh Tông.

Đây cũng là nguyên nhân các phái các tông đều muốn tranh đoạt đưa đệ tử vào Hoàng Cực Thánh Tông, một ít thế lực tầng thứ hai, bọn họ tích tụ nội tình thậm chí đã không kém gì chín đại phái bao nhiêu, chỉ là ở Hoàng Cực Thánh Tông lực lượng mỏng yếu, mới không thể thay thế.

Tần Vấn Thiên hôm nay, đã tới một mảng địa vực như vậy, trên đường ngự kiếm mà đi, thấy phía dưới vô tận địa vực phồn hoa thịnh cảnh, trong lòng cũng rất chấn động.

Độ cao đám người Trượng Kiếm Tông ngự kiếm phi hành cũng không quá cao, có thể nhìn thấy rõ ràng tất cả phía dưới, nơi đi qua, mỗi một chỗ đều phồn hoa hơn chín châu thành của hoàng triều Đại Hạ không biết bao nhiêu, bọn họ có khi đi ngang qua một số thế gia mạnh mẽ nào đó, cường giả các gia tộc này lao lên trời, khí thế kinh người, dễ dàng có thể quét ngang Đại Hạ cửu châu, nhưng vừa thấy là người của Trượng Kiếm Tông, lập tức khách khí tiễn đưa.

Tần Vấn Thiên còn đi ngang qua trên không một cổ quốc, cổ quốc này thống lĩnh địa vực cũng cực kỳ rộng lớn, khi bọn họ đi ngang qua bên cạnh hoàng cung cổ quốc, vô tận cường giả thân mặc áo giáp lao lên trời, loại không khí thiết giáp dày đặc đó giống như có thể làm người ta hít thở không thông, vừa thấy là người của Trượng Kiếm Tông, nhất thời có vương hầu hậu duệ quý tộc đi ra tiễn đưa.

Kiến thức rộng, mới chính thức biết tầm mắt của mình hẹp bao nhiêu, Tần Vấn Thiên hiểu, những thứ này đều là cường giả Trượng Kiếm Tông cố ý lựa chọn tuyến đường để hắn kiến thức một phen, nếu không có thể rất dễ dàng tránh đi những tuyến đường này.

Cường giả Trượng Kiếm Tông sau khi biết hắn đến từ Đại Hạ hoang vu, liền cố ý như thế, hiển nhiên dụng tâm lương khổ, để hắn có thể tăng trưởng hiểu biết, biết được thiên địa to lớn, từ trong nói chuyện với đám người Lâm Soái hắn cũng mới biết, hoàng triều Đại Hạ ở trong miệng cường giả Hoàng Cực Thánh Vực, lại là nơi hoang vu bị vứt bỏ, không thể không khiến Tần Vấn Thiên cảm khái ngàn vạn.

Tần Vấn Thiên cũng rốt cuộc hiểu vì sao Quân Ngự đến Đại Hạ lại không đặt tất cả vào mắt, hắn chính là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, lại nào sẽ để mắt Đại Hạ hoang man, ngược lại là Đại Hạ cực ít người từng tới Hoàng Cực Thánh Vực, đối với địa vị của Quân Ngự, chỉ sợ còn nhận thức không đủ.

Nhưng tất cả cái này, sẽ chỉ làm Tần Vấn Thiên càng thêm hưng phấn, trong con ngươi của hắn lóng lánh sự sắc bén, hăng hái, bên cạnh hắn Thanh Nhi lại vẫn bình tĩnh, lạnh lùng như cũ, không nói chuyện, giống như trước nay đều là như thế, cho dù là cường giả Trượng Kiếm Tông đáp lời với nàng, nàng cũng xa cách, khiến cường giả Trượng Kiếm Tông cười khổ, nhưng biết được tính cách của nàng, trái lại cũng sẽ không chấp nhặt với nàng.

Rốt cuộc, bọn họ đi tới mục đích chuyến này, Trượng Kiếm Tông ở phía nam Hoàng Cực Thánh Vực.

Ở trong tưởng tượng của Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm Tông hẳn là nằm ở đồng bằng hoang dã, sơn môn đứng sừng sững, rất nhiều người tài đến muốn bái vào sơn môn, nhưng sau khi đến, hắn liền cười khổ.

Địa vực chung quanh, một mảng phồn hoa, ngoài Trượng Kiếm Tông, có cổ kiếm đứng sừng sững ở đó, đây là lãnh thổ của Trượng Kiếm Tông.

Phía trước, một thanh cự kiếm thông thiên, giống như muốn cắm thẳng lên trời, phía trước núi cổ giao nhau, từng cái cổng chào đứng sừng sững trong đó, giống như các tòa tiên cung trên trời.

Trượng Kiếm Tông, vắt ngang qua vài trăm dặm, nhưng nó nằm ở trong khu vực phồn hoa, không phải là đứng sừng sững giữa núi non hoang dã, ngoài lãnh địa Trượng Kiếm Tông, bóng người lui tới không dứt, ánh mắt bọn họ ngắm nhìn sơn môn Trượng Kiếm Tông, đều mơ hồ có một tia sùng kính.

- Sao, rất thất vọng?

Lâm Soái đứng ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, cười hỏi.

- Sao có thể, chỉ là có chút bất ngờ, ta còn tưởng Trượng Kiếm Tông tọa lạc giữa dãy núi.

Tần Vấn Thiên cười nói.

- Võ tu chúng ta, cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, tự tại trong hồng trần, Trượng Kiếm Tông, không có siêu phàm thoát tục như ngươi nghĩ, đều là người trong hồng trần, hồng trần luyện kiếm, hành tẩu thiên hạ, khoái ý ân thù, tiêu tiêu sái sái, không thẹn với bản tâm.

Lâm Soái mỉm cười nói:

- Người không cách nào trực diện bản tâm, muốn ở trên kiếm đạo đi ra cảnh giới cao hơn, là không có khả năng. Trượng Kiếm Tông, đối với nội môn đệ tử quản giáo cực lỏng lẻo, là vì không đi trói buộc đệ tử, ngươi nhớ kỹ, vào Trượng Kiếm Tông, không yêu cầu ngươi mọi chuyện theo khuôn phép, chỉ cần trực diện thứ trong lòng mình kiên trì, một ngày nào đó ngươi nếu phát hiện Trượng Kiếm Tông không thích hợp, ngươi hoàn toàn có thể đề xuất, ngự kiếm rời đi, tông môn sẽ không làm khó ngươi.

- Hay cho Trượng Kiếm Tông tiêu sái.

Tần Vấn Thiên nghe được Lâm Soái nói chuyện trong lòng rất chấn động, ở trong thành Huyễn Vương đã từng nghe nói rất nhiều đồn đãi về Trượng Kiếm Tông, xem ra quả nhiên là thật, tông môn này khác hẳn với môn phái khác, thật sự tiêu sái rộng rãi, hồng trần luyện kiếm, hành tẩu thế gian, khoái ý ân thù, tiêu tiêu sái sái, tất cả chỉ cầu không thẹn bản tâm.

Khi hai người nói chuyện, đoàn người đã ngự kiếm vào tông môn Trượng Kiếm Tông, đến phụ cận càng phát hiện Trượng Kiếm Tông giống như tiên cung, suối núi thác nước bay xuống, đền đình đài các có người cười nói, trong cổ sơn diễn võ trường luyện kiếm luận bàn, một mảng cảnh tượng tường hòa.

Nhìn thấy đoàn người này trở về, trong Trượng Kiếm Tông không ít người ngẩng đầu trông lại, chỉ thấy xa xa có rất nhiều đệ tử tụ tập một chỗ, đều là thanh niên nam nữ, người Trượng Kiếm Tông tu vi hầu như đều ở Thiên Cương cảnh trở lên, mặc dù ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cũng là bộ dáng thanh niên, bởi vậy không kỳ chút nào, huống hồ, đám đệ tử này vốn là rất trẻ tuổi.

- Thất sư huynh đã trở lại, còn dẫn theo hai thanh niên, bọn họ là đệ tử mới chiêu mộ sao?

Chỉ thấy dưới một mảng thác nước động phủ, các thanh niên nam nữ kia nhìn ra xa phương hướng đám người Lâm Soái, một thanh niên mặc áo trắng lộ ra vài phần tò mò.

- Nữ tử này đẹp quá, nàng cũng muốn vào Trượng Kiếm Tông ta hay sao, nếu là như thế, đệ nhất mỹ nữ Trượng Kiếm Tông ta ngoài nàng ra còn có ai.

Bên cạnh, một thanh niên hai mắt tỏa sáng, nhìn Thanh Nhi.

- Hừ.

Bên cạnh, một vị nữ tử mỹ mạo hừ lạnh một tiếng, nữ tử này dáng người cao gầy, đồi núi trập trùng, da thịt như tuyết, hai mắt sáng ngời, mặt trái xoan, bề ngoài phi thường xinh đẹp, hơn nữa mang theo vài phần anh khí, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, nàng trừng mắt nhìn thanh niên bên cạnh, thấp giọng mắng:

- Đồ háo sắc.

- Thực sắc, cũng là tính!

Thanh niên tiêu sái nói, trái lại không thèm để ý cười nói:

- Đáng tiếc sư muội ngươi đối với sư huynh như gần như xa, nếu là sư muội nguyện ý gả cho sư huynh, sư huynh tuyệt đối không nhìn nữ tử khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.