- Cút.
Nàng kia hung hăng khinh bỉ đối phương.
Bên cạnh, một thanh niên gầy yếu đeo cổ kiếm lại mở miệng nói:
- Thất sư huynh hộ tống các trưởng bối tới Trượng Kiếm Tông, cũng không biết vì chuyện gì, hôm nay trở về, dẫn theo hai vị thanh niên, chẳng lẽ chuyến này bày ra trận hình như thế, chỉ vì hai người này hay sao? Trượng Kiếm Tông ta chưa từng có tiền lệ như thế.
- Đúng là kỳ lạ, sư huynh qua đây rồi.
Nữ tử bên cạnh mở miệng nói, sau đó liền thấy đám người Lâm Soái buông xuống bên này, lão giả cầm đầu phân phó một tiếng:
- Lâm Soái, chuyện kế tiếp, ngươi tới an bài.
- Vâng.
Lâm Soái gật gật đầu, nhất thời lão giả kia mang theo đoàn người rời đi.
- Thất sư huynh, ngươi đã trở lại.
Nàng kia đi lên trước một bước, nhìn Lâm Soái lộ ra mỉm cười, thái độ hoàn toàn khác so với đối đãi thanh niên bên cạnh.
- Sư muội nhìn thấy thất sư huynh trở về, trong lòng nở hoa, thực khiến người ta đau lòng mà.
Thanh niên vừa rồi bị mắng đồ háo sắc thở dài một tiếng, sau đó nhìn phía Thanh Nhi, mở miệng hỏi:
- Không biết cô nương xưng hô như thế nào.
Thanh Nhi lạnh lùng nhìn hắn một cái, không thèm để ý, xem hắn coi là không khí, khiến cho không ít người chung quanh đều lộ ra ý cười, thanh niên kia cũng lộ ra nét xấu hổ.
- Ngươi thành thật chút cho ta.
Lâm Soái trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn mọi người giới thiệu nói:
- Đây là Tần Vấn Thiên sư đệ cùng với Thanh Nhi sư muội, về sau bọn họ cũng là đệ tử Trượng Kiếm Tông. Thanh Nhi sư muội không thích nói chuyện, các ngươi không thể tùy ý quấy rầy, có chuyện gì nói với Tần sư đệ, hắn tự sẽ báo cho sư muội biết.
Thanh Nhi là vì bảo hộ Tần Vấn Thiên mới xuất hiện ở trong diễn võ trường thành Huyễn Vương, dọc theo đường đi hắn cũng biết hai người quan hệ không tầm thường, mới có sự phân phó này.
- Vâng, sư huynh.
Mọi người hiển nhiên rất kính trọng đối với Lâm Soái, đều ùn ùn gật đầu.
Tần Vấn Thiên một mực yên lặng quan sát, trong lòng lại hơi kinh hãi, Lâm Soái, hắn thế mà chỉ là sư huynh của mình, hắn còn tưởng Lâm Soái bối phận sẽ cao hơn hắn một thế hệ, hắn chính là nhân vật lãnh tụ trên bề ngoài Trượng Kiếm Tông chuyến này trừ lão giả.
Hắn lại không biết, bởi vì Lâm Soái chính là đệ tử thân truyền của tông chủ Trượng Kiếm Tông, do đó địa vị không tầm thường, hơn nữa thiên phú thực lực tất cả đều đáng sợ.
- Ta tên Diệp Lăng Sương, sư đệ sư muội xưng hô ta Diệp sư tỷ hoặc là Lăng Sương sư tỷ đều được.
Nàng kia mỉm cười nhìn Tần Vấn Thiên cùng Thanh Nhi, tự giới thiệu một tiếng.
- Khương Hoài.
Gã gầy yếu nhìn hai người khẽ gật đầu.
- Lưu Vân.
Thanh niên háo sắc cũng cười nói.
Mọi người lần lượt giới thiệu, tất cả Tần Vấn Thiên đều gật đầu đáp lễ.
- Sư đệ, sủng vật này thật là đáng yêu, ta có thể xem chút không?
Diệp Lăng Sương nhìn tiểu khốn kiếp trong lòng Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nàng từng tru sát không ít yêu thú, lại rất ít gặp được tiểu yêu sủng vật đáng yêu như vậy.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, hơi buông tay, thân thể tiểu gia hỏa nhảy lên, nhào vào trong lòng Diệp Lăng Sương, khiến cho mặt Diệp Lăng Sương tràn đầy ý cười.
Tiểu gia hỏa hướng tới trước ngực của nàng dụi dụi, cuộn mình ở đó, tựa như phi thường hưởng thụ, giọng kẹo sữa nói:
- Thật... Mềm... Nha!
Diệp Lăng Sương nháy mắt hóa đá, mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa trong lòng.
Mặt Tần Vấn Thiên nổi đầy gân đen, nhìn gia hỏa trong lòng Diệp Lăng Sương, xúc động hận không thể bóp chết nó, tên khốn kiếp này, thật đúng là biết nói mà!
- Khụ khụ...
Lưu Vân ho khan một tiếng, rất là ghen tị nhìn tiểu gia hỏa một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, nói nhỏ:
- Thì ra sư đệ là người đồng đạo nha!