Ý tứ châm chọc trong miệng Tần Vấn Thiên càng thêm nồng đậm, ngón tay không chút khách khí chỉ về phía Thương Đồng:
- Lời năm đó thành Huyễn Vương ngươi đã nói, nếu là ngươi quên, ta giúp ngươi lặp lại một lần.
- Ngươi giết thủ hạ của ta, ta vốn nên tự mình giết ngươi, nhưng đây là chiến trường khảo hạch của chín đại phái, ta nếu ra tay, tự hạ thân phận mình.
- Lời cuồng ngạo, ai không biết, ta từng ở trong thiên quân vạn mã giết ra, tiến hành địa ngục tôi luyện, người bị giết chết, cảnh giới đều mạnh hơn ta, ngươi nếu hôm nay có thể sống, có lẽ về sau có tư cách trở thành đối thủ của ta, đến lúc đó ta lại giết ngươi.
Tần Vấn Thiên nhìn Thương Đồng, lạnh nhạt nói:
- Khi đó ta tu vi so với ngươi yếu hơn mấy cảnh giới, ngươi lại chính mồm nói ra lời này, hơn nữa còn nói, ai giết ta, ban thưởng một viên Bổ Thiên Đan, đây là hận cũ; trong Tiên Vũ giới, ngươi bị đá ra khỏi Cổ Bi, sau đó ức hiếp bằng hữu của ta bị áp chế tu vi, đánh bị thương sư tỷ của ta, đây là thù mới; hôm nay ta còn sống, hơn nữa tu vi tương đương với ngươi, ngươi không phải muốn giết ta sao, vì sao còn đứng ở đó?
Vô số ánh mắt rơi ở trên người Thương Đồng, trong phút chốc Thương Đồng chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, mọi người giờ phút này lộ ra vẻ mặt thú vị, Tần Vấn Thiên, đây là muốn đối phó nhân vật hoàng tử Thương Đồng của hoàng triều Đại Thương.
Lời Tần Vấn Thiên nói đều là sự thực như sắt, Thương Đồng lúc này nếu như trốn tránh không dám ra chiến một trận, như vậy chỉ sợ về sau không cần lộ diện ở bên ngoài nữa, hoàng tử hoàng triều Đại Thương này, sẽ trở thành một cái sỉ nhục.
- Đây là bi ai, người như vậy lại là nhân vật hoàng tử, thì ra chỉ biết khi nhục người tu vi yếu hơn mình, mặt lão tử hắn chỉ sợ cũng phải bị hắn mất hết.
Phàm Nhạc mập mạp lúc này không quên giựt giây vài tiếng, châm chọc nói:
- Còn có những người này là cùng một mạch với hắn sao, khó trách Vấn Thiên ngươi từ chối gia nhập, phẩm tính những người này, rất nhanh toàn bộ Hoàng Cực Thánh Vực đều sẽ biết.
Thương Đồng siết chặt hai nắm đấm, ánh mắt đỏ rực, đám người hoàng triều Đại Thương nhất mạch kia sắc mặt cũng đều cực khó coi, sự thực như sắt bày ở trước mắt, Tần Vấn Thiên nếu là tu vi mạnh hơn Thương Đồng, hắn không ra ứng chiến ngược lại không có gì, nhưng hai người tu vi giống nhau, mà Thương Đồng còn từng nói những lời đó từng làm những việc đó, hắn bây giờ trốn tránh không được, chỉ sợ không có ai không phỉ nhổ hắn.
- Thương Đồng.
Ánh mắt vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia nhìn về phía Thương Đồng, thản nhiên nói:
- Đi đi, thua thì có thể thế nào, làm lại từ đầu là được.
Lúc này vẻ mặt hắn hơi tỏ ra khó coi, Tần Vấn Thiên từ chối trở thành đệ tử hắn thì thôi, lại một mực khí thế ép người như vậy, bức bách Thương Đồng, mà Thương Đồng thì đứng ở phía sau hắn, là vãn bối của hắn, đây không phải đánh mặt hắn sao?
Nếu hắn muốn chiến, như vậy thì để Thương Đồng chiến với hắn, không dám chiến, so với chiến bại còn xấu hổ hơn.
- Vâng.
Thương Đồng gật gật đầu, lời lão nhân nói hắn không dám phản bác, hơn nữa có câu này của lão, mặc dù thua, hắn còn có cơ hội đứng dậy, nghĩ hẳn Tần Vấn Thiên cũng không dám động vào hắn.
- Ngươi đã muốn chiến như vậy, ta thành toàn ngươi, việc hôm nay, ta nhớ kỹ.
Thương Đồng bước chậm ra, đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, vẻ mặt lạnh như băng, khí tức trên người hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo, điên cuồng nở rộ, con ngươi của hắn giống như hóa thành màu vàng, có được sức xuyên thấu đáng sợ, loại hàn ý sát phạt đó lạnh đến cực điểm.
- Ông!
Cuồng phong thổi qua, trong phút chốc, Thương Đồng chỉ cảm thấy được một khí tức vô thượng bá đạo áp bách đến, võ đạo ý chí khủng bố ập vào trong đầu, sau đó hắn thấy được bóng người mơ hồ của Tần Vấn Thiên, ánh sáng lóa trời, trong phút chốc trước người giống như xuất hiện rất nhiều bóng người Tần Vấn Thiên, từng chưởng ấn vô cùng lớn có thể hái tinh tú, bao phủ toàn bộ cả mảng hư không.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thương Đồng tái nhợt hẳn đi, huyết mạch hắn điên cuồng bùng nổ, nổi giận gầm lên một tiếng, pháp quyết thần thông cường đại cuồng bạo đánh ra, lại chỉ nghe tiếng vang chấn động đáng sợ ‘ầm ầm ầm’ truyền ra, một lực lượng vô thượng nghiền áp đến trên người, hắn chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, xương khớp toàn thân tan vỡ, đại chưởng ấn khủng bố kia trực tiếp mang cả người hắn nhấc lên, chỉ trong khoảnh khắc, thân thể hắn xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, bị đại thủ ấn bắt lấy, nhấc ở không trung.
Miểu sát, hoàng tử hoàng triều Đại Thương, một đòn cũng không chịu nổi, điều này làm mọi người lần đầu tiên thấy sức chiến đấu của Tần Vấn Thiên, cường hãn.
Cả người Thương Đồng đau đớn, nhưng tim càng đau hơn, một đòn, thế mà chỉ có một đòn, hắn nhìn Tần Vấn Thiên trước mắt nhìn chằm chằm hắn, chỉ cảm thấy có một sự nhục nhã vô tận đánh úp lại.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm hắn, mang hắn xách ở không trung, ánh mắt miệt thị đó, đủ để phá sập toàn bộ sự kiêu ngạo của Thương Đồng.
- Như ngươi nói, lời cuồng ngạo ai cũng có thể nói, lại không ngờ, ngươi vậy mà phế như thế.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói.
- Thả hắn ra.
Một thanh âm truyền đến, chính là một vị cường giả của hoàng triều Đại Thương, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, Thương Đồng có thể thua, nhưng không thể bị khuất nhục.
- Thả?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên kia, lộ ra một mảng biểu cảm châm chọc:
- Ngươi, là đang nói giỡn sao?
Lời vừa nói ra, cả mảng không gian lại lần nữa lâm vào trong yên tĩnh, nghe lời Tần Vấn Thiên nói, chẳng lẽ, hắn dám giết hoàng tử hoàng triều Đại Thương hay sao?