Thái Cổ Thần Vương

Chương 949: Chương 949: Uy hiếp của tử vong (1)




Thả?

Lúc Thương Đồng ở thành Huyễn Vương, muốn dồn hắn vào chỗ chết, trong Tiên Vũ giới lại xuống tay đối với Diệp Lăng Sương bọn họ, giờ phút này rơi vào trong tay hắn, liền dễ dàng thả như vậy?

Vậy người khác sẽ không là trào phúng Thương Đồng, mà là châm chọc Tần Vấn Thiên hắn.

Thả Thương Đồng, Thương Đồng sẽ cảm kích hắn sao?

Con ngươi của cường giả hoàng triều Đại Thương co rút lại, chăm chú nhìn Tần Vấn Thiên, giờ phút này Tần Vấn Thiên tay chộp Thương Đồng, chỉ cần một ý niệm của hắn, liền có thể dồn Thương Đồng vào chỗ chết, mà nghe thanh âm hắn vừa rồi nói đó, rõ ràng là muốn lấy mạng Thương Đồng.

Lão giả Hoàng Cực Thánh Tông cũng lộ ra một sắc mặt giận dữ, vừa rồi là lão bảo Thương Đồng đến chiến với Tần Vấn Thiên, ý tứ trong lời nói đã là rõ ràng nói cho Thương Đồng, chiến bại lại đến từ đầu, mạng của hắn, là không ai dám động vào, tuy câu phía sau chưa nói ra, nhưng người chung quanh hẳn là nghe hiểu, Tần Vấn Thiên, cũng có thể nghe hiểu.

Nếu như nói trước đó Tần Vấn Thiên khiêu khích Thương Đồng là không nể mặt lão mà nói, như vậy hắn nếu thực trước mặt mình giết chết Thương Đồng, vậy không chỉ có là không nể mặt lão, mà là cho lão gã trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông này cái tát.

Đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng gặp được người dám ở trước mặt hắn càn rỡ như thế, một đám người thành danh Hoàng Cực Thánh Vực ở trước mặt lão cũng câm như hến, nhưng hôm nay, một vị hậu sinh vãn bối, lại không để lão vào mắt.

Hơn nữa, lão vốn định mời hắn bái vào môn hạ mình, trở thành đệ tử của mình.

Hai đệ tử bên cạnh lão tất cả đều đạp bước đi ra, một khí tức cuồng bạo đột nhiên gào thét đánh đánh về phía Tần Vấn Thiên, đôi mắt mang theo sát khí lạnh lẽo giống như lưỡi đao đâm ở trên người Tần Vấn Thiên, lạnh như băng nói:

- Ngươi có biết mình đang làm cái gì không?

Tần Vấn Thiên nhìn lướt qua đám người phía trước, hắn đối phó Thương Đồng, thật ra không có bất cứ quan hệ gì với những người đó của Hoàng Cực Thánh Vực, vô luận đối phương có nơi này hay không, hắn cũng phải ra tay.

- Đối với một người muốn lấy mạng ta, bảo ta thả, không làm được.

Tần Vấn Thiên nhìn lão giả nói.

Trong ánh mắt lão giả lộ ra một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, phun ra hai chữ:

- Thả người.

Chỉ có hai chữ, cao ngạo mà lạnh lùng, lão mặc kệ Thương Đồng với Tần Vấn Thiên có ân oán gì, lão chỉ biết là, Tần Vấn Thiên phải thả người, hoàn hảo không tổn hao gì thả người, đơn giản là, lão ở nơi này.

Vẻ mặt Thương Đồng dữ tợn vô cùng, hai con ngươi tỏa ra hào quang màu vàng kia nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hận không thể bầm thây Tần Vấn Thiên vạn đoạn, thể diện của hắn, hôm nay xem như mất hết.

Ánh mắt toàn bộ mọi người chung quanh đều nhìn Tần Vấn Thiên, đang chờ đợi hắn lựa chọn.

Thương Đồng, hoàng tử hoàng triều Đại Thương, thân phận như vậy không tầm thường, huống hồ, trước mắt còn có một vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông áp lực, Tần Vấn Thiên thật sự dám động vào Thương Đồng sao?

Thời gian cũng như đình trệ, không gian yên tĩnh không tiếng động, Tần Vấn Thiên, dám giết sao?

Ánh mắt Dược Hoàng cũng nhìn về phía bên này, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn Dược Hoàng, trong cặp con ngươi như nước kia tựa như có một luồng kỳ vọng, Tần Vấn Thiên đối mặt chính là nhân vật trưởng lão của Hoàng Cực Thánh Vực, nếu nói nơi đây có ai có thể đủ áp đối phương, như vậy chỉ sợ chỉ có một mình Dược Hoàng, nếu không, không ai có thể ra mặt cho Tần Vấn Thiên.

Nhìn thấy Tần Vấn Thiên đối mặt cục diện như vậy, Mạc Khuynh Thành đương nhiên lo lắng, nhưng Dược Hoàng lại như là chưa nhìn thấy ánh mắt của nàng, cười tủm tỉm nhìn phía trước, một bộ dáng sự việc không liên quan mình, hắn cũng muốn nhìn một chút, Tần Vấn Thiên giết hay là không giết.

Lão nhân bên cạnh Dược Hoàng một mực im lặng đứng đó, giống như là không tồn tại, chưa từng nói chuyện, lúc này hắn híp mắt, nhìn chỗ Tần Vấn Thiên, trên người vẫn chưa toát ra bất cứ khí tức gì, nhưng nếu là người hiểu biết hắn thì sẽ biết, khi lão nheo mắt, đó là thời điểm tuyệt đối nguy hiểm.

Hai vị thanh niên Hoàng Cực Thánh Tông nhìn thấy Tần Vấn Thiên vẫn bắt Thương Đồng, bước chân lại lần nữa đạp về phía trước một bước, luồng khí tức sát phạt ngập trời kia điên cuồng vặn vẹo đánh ra, giống như chỉ cần Tần Vấn Thiên tiếp tục không nghe khuyên bảo, sẽ giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ.

Sư tôn của bọn họ thế mà ở đây bị tiểu bối không đặt vào mắt, giờ phút này hai người bọn họ nếu còn không biết lợi dụng thời cơ biểu hiện, vậy thì quá ngu muội rồi.

- Hắn nếu là thiếu một sợi tóc, ngươi cũng không thừa nhận nổi hậu quả.

Một người trong đó lạnh như băng nói, hắn không để ý thân phận đứng hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới của Tần Vấn Thiên, cái đó chẳng có quan hệ với hắn, hắn là đệ tử Hoàng Cực Thánh Tông, hắn để ý chỉ có cái nhìn của sư tôn hắn đối với hắn, về phần Tần Vấn Thiên, mặc dù thiên phú tốt nữa, còn có thể vươn tay vào Hoàng Cực Thánh Tông hay sao.

Tần Vấn Thiên nhìn sát ý trên thân hai người tràn ngập mà đến, lại nhìn thoáng qua nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia, đối phương lạnh lùng mà bình tĩnh, hờ hững không có bất cứ cảm tình nào, giống như đoán chắc hắn không dám giết, người nơi này, không có ai dám ngỗ nghịch lời lão nói.

Đối mặt nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông, không có ai dám không cân nhắc hậu quả, Tần Vấn Thiên cũng tương tự.

Hắn hôm nay thả Thương Đồng, trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông này tuy vẫn như cũ sẽ có oán hận đối với hắn, nhưng sẽ không làm khó mình, dù sao Tần Vấn Thiên đối với lão mà nói là hậu bối, về phần lão là sẽ mệnh lệnh hoàng triều Đại Thương làm chút chuyện gì hay không thì không biết, huống hồ không cần mệnh lệnh của lão, việc hôm nay, vô luận hắn thả Thương Đồng hay không, thù này, đã kết rồi, hoàng triều Đại Thương tất nhiên sẽ đối phó hắn.

Lúc trước Thương Đồng muốn giết hắn, thù này đã kết, chỉ là khi đó là Thương Đồng cao cao tại thượng ức hiếp hắn, bởi vậy hoàng triều Đại Thương sẽ không để ý, hôm nay lại khác, là hắn đang đối phó Thương Đồng.

- Vô luận là hậu quả gì, hôm nay, mạng của hắn, ta muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.