Hắn không biết mình đối mặt với đối thủ cường đại thế nào, cũng không biết sẽ gặp phải nguy cơ thế nào, nhưng hắn hiểu, chỉ cần tâm hắn không thay đổi, tất cả sẽ đến.
Hắn cần một trận chiến này, đoạt tam giáp trên Thiên Mệnh bảng, hắn sẽ chưởng khống Bạch Lộc Thư Viện, hắn mới có tư cách đặt chân tại Đại Hạ.
Hắn cần một trận chiến này, bại Trảm Trần, hắn mới có thể có tư cách ở cùng một chỗ với Khuynh Thành.
Hắn cần một trận chiến này, hắn muốn toàn bộ Đại Hạ đều biết hắn.
Nhắm mắt lại, Tần Vấn Thiên giống như nhập định, quên mất tất cả, như gió nhẹ lướt qua tai, tiếng gió vô tận bao phủ tâm thần hắn.
Trong không gian nào đó, một lão giả nhìn thanh niên bên cạnh, dặn dò:
- Hài nhi, ngươi thiên tư xuất chúng, tu hành nhiều năm, một trận chiến này chính là thời điểm dương danh.
Trong không gian khác, một thanh niên mặt đối với thân nhân của mình, cười nói:
- Phụ thân, mẫu thân, gia gia, các ngươi đều yên tâm đi, ta sẽ cố gắng.
Còn có một thiếu nữ nhìn huynh trưởng, nàng nâng nắm đấm lên, bĩu môi nói:
- Ca, ngươi phải cố gắng lên, lần này, có lẽ sẽ có thật nhiều mỹ nữ thích ngươi, đến lúc đó nên tìm cho ta vài chị dâu.
Trưởng bối dặn dò, bằng hữu dặn dò, thanh niên hào ngôn hội tụ cùng một chỗ.
Bọn họ đều là một thành viên trong chúng sinh tầm thường, bọn họ cũng rất bất phàm, nhưng lần này trong bọn họ sẽ có thật nhiều bị đào thải, sẽ vẫn lạc, đây là vận mệnh tẩy lễ, đã muốn tranh thì phải thừa nhận tàn khốc.
Phàm Nhạc đi lên trước, nhìn Tần Vấn Thiên, dường như muốn nói, đã thấy Nhược Hoan hắn khoác tay áo ngăn cản hắn.
Sở Mãng ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên, hắn cực kỳ an tĩnh.
Nhược Hoan cười nhạt, cho dù thành công hay không, nàng cũng kiêu ngạo vì sư đệ này.
Lần này không phải Quân Lâm yến, nơi này không phải Sở quốc, lúc này, Tần Vấn Thiên đối mặt với hào kiệt toàn bộ Đại Hạ, không biết bao nhiêu thiên tài.
Thanh Nhi cũng nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt tỏa ra hào quang khác lạ, dường như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó nàng xoay người, chậm rãi bỏ đi.
Huynh muội Bạch Lộc Cảnh nhìn chín mươi chín bậc thang trước mặt trong lòng có chờ mong vô tận.
Người nơi này càng tụ càng nhiều, mọi người không hề rời đi, bọn họ đều chờ Thiên Mệnh bảng bắt đầu.
Trong đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện vô số cảnh tượng, dường như trong nháy mắt đã là vĩnh hằng.
Ba ngày, giống như một giấc mộng.
Một giấc mộng là quá khứ, Tần Vấn Thiên mở mắt ra, hắn cảm giác thật kỳ diệu, ba ngày trôi qua quá nhanh.
Hắn mơ hồ cảm giác mình bắt được cái gì đó, hắn lại không bắt được cái gì, cảm giác này quá mức kỳ diệu.
Giữa thiên địa tựa như nghênh đón sơn hô hải khiếu chi âm, ngẩng đầu nhìn trên không nhìn đi, Tần Vấn Thiên nhìn thấy rất nhiều bóng dáng đi tới cổ lộ, đi tới từng hành lang cổ đạo, hành lang hư không.
Trong những người này, Tần Vấn Thiên thấy được một ít khuôn mặt quen thuộc, như Đan Vương Điện Lạc Hà, như cường giả Âu Dương thế gia... Tần Vấn Thiên biết, những người này là người của ba mươi sáu đại thế lực bá chủ.
Chín thế lực đứng ở giữa chính là thế lực mạnh nhất: Trần gia, Khâm Thiên Các, Thạch gia, Vương gia, Đan Vương Điện, Hoa gia, Yến Châu Kiếm Khách, Âu Dương thế gia, Thiên Yêu Tông.
Ba người ở giữa, bên trái là cường giả Trần gia, bên phải là cường giả Thạch gia, ở giữa là cường giả Khâm Thiên Các.
Người trong ba thế lực bá chủ tới đây cũng tính là nửa chủ nhân trong thế lực, một lão giả Khâm Thiên Các tỏa ra khí tức mờ ảo, Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt tôn kính với nhiều người.
Đơn giản chính là, lão nhân này là nhân vật lãnh tụ của Khâm Thiên Các, Thiên Cơ lão nhân.
Thiên Cơ lão nhân có thể quan sát sao trời, dòm ngó vận thế Đại Hạ, thấu đáo thiên cơ, có hắn quản lý, Khâm Thiên Các không thích tranh đấu, nhưng không người nào dám coi thường lực lượng của Khâm Thiên Các, bọn họ chế định danh sách quyền uy nhất Đại Hạ, danh sách Thiên Mệnh bảng cũng do Khâm Thiên Các chế định.
Nhìn thấy Thiên Cơ lão nhân nhìn vô số thế lực phía dưới, gương mặt mỉm cười, nụ cười kia như ngàn năm bất biến, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy thân thiết.
Khi Thiên Cơ lão nhân phất tay, mọi người tự động hội tụ ở hai bên, cũng nhường ra khu vực chính giữa.
Rất nhanh, không gian hai bên chật chội, thậm chí có người đã đứng trước trong đường nhỏ, khu vực phía dưới chín mươi chín bậc thang dần rộng rãi, nhưng vẫn có rất nhiều bóng người lưu lại, có thanh niên, có trung niên, thậm chí còn có lão giả, bọn họ đều tới vì Thiên Mệnh bảng.
Trong thiên địa trừ tiếng bước chân đã không còn âm thanh nào khác, giống như như có một trật tự vô hình tồn tại, Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn bóng dáng trong hư không, lại nhìn vô số người chung quanh, ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào các phương hướng, nhìn bọn họ.
Bọn họ đều nghĩ, lúc này ai sẽ dương danh thiên hạ.
Ánh mắt của bọn họ giống như đang tìm kiếm, tìm kiếm tồn tại xuất chúng nhất.
Mà những người này lại lấy đám người Trần Vương, Thạch Phá Thiên làm trung tâm, dường như bọn họ đã chú định danh chấn Đại Hạ.
- Sư đệ, nỗ lực lên.
Nhược Hoan đi tới trước người Tần Vấn Thiên, cũng ôm Tần Vấn Thiên một cái, nơi mềm mại kia làm trái tim người ta đập nhanh, Tần Vấn Thiên cười khổ.
Bạch Lộc Di ôm Bạch Lộc Cảnh, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên, nàng cũng tiến lên ôm một cái, làm cho Tần Vấn Thiên thụ sủng nhược kinh.
- Thiên Mệnh bảng tam giáp, ta đang mong đợi.
Bạch Lộc Di thấp giọng nói, sau đó các nàng và Nhược Hoan lui sang bên cạnh.
Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Bạch Lộc Cảnh, Sở Mãng, Phàm Nhạc xếp thành một hàng, bọn họ đứng chung một chỗ nhưng không có hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, mặc dù là người biết bọn họ cũng không xem trọng.
Những người này, mặc dù từng bày ra thiên phú ở địa phương, nhưng nơi này là Đại Hạ Cổ Hoàng Triều, lần này tới tranh giành Thiên Mệnh bảng, tụ tập nhân tài kiệt xuất nhất Đại Hạ.
Mạc Khuynh Thành, giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, cho dù đi tới nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt, thời khắc này, nàng đi tới cách Tần Vấn Thiên không xa, Trảm Trần cũng đứng sau lưng nàng, ánh mắt âm u và lạnh lùng nhìn sang Tần Vấn Thiên.
Lạc Hà trong hư không xa xa, nàng thấy cảnh này liền cau mày, ánh mắt đảo qua Tần Vấn Thiên mang theo hàn quang.
- Nàng kia, thật đẹp?
Có người cảm thán từ nội tâm, có quá nhiều mỹ nữ tham gia Thiên Mệnh bảng, nhưng Mạc Khuynh Thành đứng trong đám người, dường như ánh mắt mọi người chỉ cố định trên người nàng, cũng không ai dời đi.
- Nàng là người nào?
Có người hỏi.
- Đan Vương Điện Mạc Khuynh Thành, quả nhiên nghe đồn không sai, khó trách mặc dù là nhân vật như Hoa Thái Hư cũng muốn truy cầu nàng.