Thái Cổ Thần Vương

Chương 466: Chương 466: Người nào chủ chìm nổi




Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Phong và hỏi.

Mộ Phong nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, thời khắc này Tần Vấn Thiên giết hắn dễ như trở bàn tay, căn bản không cần dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

- Sống chết có số, sẽ chết người, tại sao không thử.

Mộ Phong thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên gật đầu, ngồi xổm bên cạnh Mộ Phong, trong tay hắn cầm ngân châm, sau đó đâm vào mi tâm, lỗ tai, trán, ngực, cánh tay… trên người Mộ Phong,cơ thể Mộ Phong run rẩy, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

- Ngươi nói không sai, sống chết có số, khả năng chết càng lớn, nhưng ngươi muốn báo thù, tốt nhất nên sống sót.

Tần Vấn Thiên nói ra một chuyện vô cùng bình thường, bộ châm pháp này là Hắc bá dạy hắn, tên là Cùng Cực châm pháp, kích phát tiềm lực con người, làm khí quan, huyết dịch trong cơ thể con người sinh động nhất, nhưng nếu không thừa nhận được, khả năng sẽ bạo thể mà chết, hơn nữa sau khi thi châm, đối phương sẽ lâm vào suy yếu cực độ.

Châm pháp như thế vô cùng nguy hiểm, nhưng Mộ Phong đã sắp bị độc khí công tâm mà chết, lực lượng trong cơ thể thừa nhận không được, chỉ có thể lấy độc trị độc.

Thi châm kết thúc, Tần Vấn Thiên lui về phía sau, hắn nhìn thấy thân thể Mộ Phong run rẩy điên cuồng, có Tinh Thần Chi Lực thẩm thấu vào trong ngân châm và tiến vào trong cơ thể hắn, chiết xạ ánh sáng tinh thần.

- Phong ca ca.

Nữ tử bị Bạch Lộc Di kéo đi, nàng thấy thế muốn xông lên, Bạch Lộc Di không buông tay, rất nhiều người đều đứng xa xa nhìn, mắt thấy cảnh điên cuồng này.

Lúc này Mộ Phong giống như nổi điên, hắn không ngừng gào thét, trên người xuất hiện sương độc khủng bố, thậm chí, thần sắc Mộ Phong đều trở nên vô cùng hung ác dữ tợn, sắc mặt nhăn nhó, thân thể biến hình, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.

Lô Mẫn chảy nước mắt, thời khắc nhìn Mộ Phong như thế, nàng đau lòng không thôi, nhưng Mộ Phong còn đang kiên trì, cho dù rất thống khổ và đau đớn.

Mặc dù không ngừng kêu thảm thiết, nhưng tròng mắt Mộ Phong vẫn chấp nhất, hắn không thể chết được, hắn phải sống, tìm ra kẻ thù.

- Đệ tử Độc Vương, Mộ Phong bài danh thứ bảy Thiên Mệnh bảng, đã vậy còn quá thảm, lúc nào cũng có thể chết.

Có người tiếc hận.

- Hắn mà chết, Thiên Mệnh bảng sẽ ít đi một người cực kỳ đáng sợ, ngược lại đối với người xếp hạng cao trên Thiên Mệnh bảng, bọn họ sẽ đạt được chỗ tốt.

Có một chút người hi vọng Mộ Phong chết, hắn mà chết, như vậy không cần đối mặt với hắn, đệ tử Độc Vương, tuyệt đối là một trong những người không ai muốn đối mặt nhất.

- Hống...

Rốt cục, Mộ Phong gào thét rung trời, toàn thân đầy độc khí, ngay sau đó độc khí rót vào trong người hắn, Mộ Phong nghiêng đầu sang một bên, rốt cuộc dừng run rẩy.

- Chết?

Mọi người ngưng trọng, Mộ Phong chết như vậy?

Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, sắc mặt ngưng trọng, Mộ Phong vẫn còn hô hấp, hắn còn sống.

Tần Vấn Thiên ngồi xổm người xuống, vươn tay, lại cầm tay Mộ Phong, sau một lúc, hắn rút tay về, một đám khói đen mờ mịt ngưng tụ trong bàn tay, nội tâm Tần Vấn Thiên chấn động, độc khí trong cơ thể Mộ Phong càng đáng sợ hơn.

Đúng lúc này, Mộ Phong mở mắt ra, hắn nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt của hắn như trước rất lạnh, mang theo một luồng hơi lạnh.

Cơ thể hơi giãy dụa, Mộ Phong dĩ đã đứng lên, ánh mắt hắn nhìn đám người chung quanh, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên thật sâu, hắn bước đi tập tễnh rời khỏi nơi này.

- Phong ca ca.

Lô Mẫn xông lên phía trước, đỡ thân thể Mộ Phong, Tần Vấn Thiên nhìn thấy độc khí trên người Mộ Phong không có gặm nhấm Lô Mẫn, cảnh này càng làm Tần Vấn Thiên kinh ngạc, xem ra, lấy độc trị độc thật có hiệu quả, thậm chí Mộ Phong không lâm vào thời kỳ suy yếu, còn có thể tự mình bước đi.

Hắn có khả năng vượt qua khó khăn lần này, tự nhiên là bởi vì Mộ Phong có tín niệm báo thù không lay chuyển nổi, hắn không thể chết được.

Bóng dáng kia rời đi, đám người chung quanh giải tán, bọn họ còn không biết, trong tương lai, thanh niên suy yếu này sẽ trở thành tồn tại ai nghe cũng sợ mất mật giống Độc Vương, thậm chí còn kinh khủng hơn cả Độc Vương!

Tần Vấn Thiên nhìn Mộ Phong rời đi, trong nhà người này trải qua kinh biến, tao ngộ tai bay vạ gió, có lẽ từ nay về sau tâm tính sẽ đại biến.

Nhưng tâm của người này rất cứng cỏi, độc khí đáng sợ như vậy lại không thể giết hắn, trái lại còn kích thích chúng ngang bằng, hắn vẫn có thể thừa nhận nổi, chấp niệm báo thù rất mạnh, làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Thu hồi ánh mắt, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Thư Nguyễn Ngọc, cười nói với nàng.

- Bị Dương Phàm ném?

Thư Nguyễn Ngọc cau mày khi nghe hắn châm chọc, nàng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, cắn răng nói:

- Là ta chia tay.

Tần Vấn Thiên cười nhẹ, xem ra hắn đã đoán trúng, đại thế lực chú trọng danh tiếng, tuy hắn không làm gì Thư Nguyễn Ngọc, Thư Nguyễn Ngọc vẫn trong sạch, nhưng quả thật bị Tần Vấn Thiên bắt làm tù binh một thời gian, khó tránh khỏi bị người ta lên án, vì vậy mà sinh ra chia cách.

- Ngày trước là ngươi thô bạo muốn tru diệt ta, ta mới bắt ngươi, chuyện này dừng ở đây, nếu ngươi muốn dây dưa, ta sẽ không dễ dàng thả ngươi như lần trước đâu.

Tần Vấn Thiên nói một câu, Phàm Nhạc bên cạnh nhìn chằm chằm vào Thư Nguyễn Ngọc, hắn lộ ra vẻ mặt bỉ ổi:

- Cẩn thận bắt ngươi làm ấm giường.

Thư Nguyễn Ngọc cắn chặt môi nhìn chằm chằm mập mạp kia, nàng im lặng một lúc, rốt cục không cam lòng xoay người rời đi.

Tần Vấn Thiên không để ý tới Thư Nguyễn Ngọc, cước bộ của hắn chậm rãi đi lên phía trước, đi tới cửa chính Đại Hạ Hoàng Triều, đối mặt với hoàng cung cổ xưa.

Phía trước, chín mươi chín bậc thang tạo thành cổ đạo, bậc thang mang theo uy nghiêm vô cùng, phía trên bậc thang là hoàng cung cổ xưa, là khu vực triều thánh, chỉ cần gióng trống, trống chấn vang chín lần mới có tư cách triều bái Cổ Hoàng triều, sau khi nghe thiên mệnh mới có thể nhập môn.

Hai bên còn có hai con đường nhỏ, nghe nói là đường của vương hầu, công khanh vào chầu.

Hiện tại thanh niên tuấn kiệt tranh thiên mệnh, hai con đường này đã thành nơi của khán giả.

Đăng thang, gióng trống, triều Thánh, tranh thiên mệnh, nhân vật thành tựu bao nhiêu phong lưu, bao nhiêu anh kiệt bỏ mạng.

Con đường này vô cùng tàn khốc, một đường triều Thánh, sau cùng tranh thiên mệnh, chỉ có ba trăm sáu mươi người, tất cả là vì Thiên Mệnh bảng.

Thiên Mệnh bảng chỉ có ba trăm sáu mươi người, cũng chỉ có ba mươi sáu người mới là thiên kiêu Đại Hạ.

Đoạn đường này phải bỏ mạng bao nhiêu hào kiệt.

Tần Vấn Thiên đứng ở đó, hắn nhìn cổ lộ trước mặt.

Đại Hạ bao la, anh kiệt biết bao nhiều, đều vì thiên mệnh, mỗi người đều phấn đấu nhiều năm, có vô số người trải qua cố sự, bọn họ đều mơ ước danh chấn Đại Hạ, nhìn khắp thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.