- Khuynh Thành, có đan dược như vậy hay không?
- Đan dược thanh trừ độc tố trong máu ngược lại có, chẳng qua độc này đã có khả năng độc thương Nhân Hoàng, nói vậy sẽ vô cùng bá đạo, không phải đan dược Ngũ giai không thể thanh trừ, hơn nữa còn phải có năng lực chứa trị huyết mạch, loại đan dược này quá mức hiếm thấy, ta chưa từng nghe nói qua, không biết sư tôn biết hay không.
Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, Nhân Hoàng nở nụ cười:
- Thủ đoạn thật là ác độc, bọn họ đã hạ độc, há sẽ để ta đơn giản trị khỏi bệnh.
Chỉ thấy lúc này, ánh mắt Mộ Phong nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
Chân mày Tần Vấn Thiên lóe lên, trong đầu hiện lên một đạo quang mang, bỗng nhiên hiểu ý tứ Mộ Phong nhìn về phía mình, năm đó mình trúng độc của Mộ Phong, nhưng tự lành, xem ra Mộ Phong nhớ kỹ sự tình ấy, Tần Vấn Thiên đã có khả năng tự lành, như vậy có lẽ trong cơ thể có chỗ phi phàm.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ lực lượng huyết mạch trong cơ thể, năm đó chính là loại lực lượng này, giúp hắn đuổi toàn bộ độc tố, như vạn độc bất xâm.
- Thánh nữ, thật tìm không được loại đan dược này sao?
Diệp Lăng Sương nhìn Mạc Khuynh Thành, mang theo một tia hi vọng.
Nhưng mà Mạc Khuynh Thành lắc đầu:
- Ta thật không biết, muốn huyết mạch có năng lực tự trị khỏi bệnh, mới nghe lần đầu, có lẽ mặc dù là một ít trưởng bối của Dược Hoàng Cốc cũng khó làm được, mà Nhân Hoàng trải qua một hồi đại chiến, đã làm cho độc tố lan tràn đến tất cả bộ vị, tựa hồ ngoại trừ loại phương pháp này, liền không còn biện pháp phá giải.
- Khó trách bọn hắn không tiếc giá cả bức ta đánh một trận, xem ra mệnh trời như vậy, bây giờ ta lo lắng duy nhất chính là ngươi, sau khi ta chết, bọn họ tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi.
Nhân Hoàng nhìn thê tử nhi nữ ở bên cạnh, đây là vướng mắc hắn không nỡ bỏ rời đi.
- Phụ hoàng.
Ánh mắt Diệp Lăng Sương hơi có chút ướt át, khó mà nhịn xuống thương cảm, một đời Nhân Hoàng, lại đến bước đường cùng, ai có thể đọc hiểu ánh mắt của Nhân Hoàng, chỉ cầu người nhà bình an.
- Vẫn có hi vọng.
Tần Vấn Thiên mở mắt, làm cho mọi người đều nhìn về phía hắn.
- Nhân Hoàng tiền bối, ngươi an tâm tĩnh dưỡng, việc trị thương chúng ta trở về lại thương nghị.
Tần Vấn Thiên không nói thêm gì, thương thế của Nhân Hoàng liên quan trọng đại, nếu bị người biết có khả năng trị khỏi, có lẽ có người sẽ bí quá hoá liều, gây bất lợi cho bọn họ, bởi vậy, mặc dù thật có thể trị khỏi bệnh Nhân Hoàng, bọn họ cũng nhất thiết phải cẩn thận không gì sánh được.
Trong mắt Nhân Hoàng lóe lên một tia quang mang, nhìn Tần Vấn Thiên thật sâu, mở miệng nói:
- Được, ta một ngày bất tử, bọn họ liền không dám vọng động, mặc dù chết, ta cũng sẽ để bọn họ chậm rãi chờ, ta ngược lại muốn xem xem, bản Hoàng không nhắm mắt, ai dám ở Hoàng cung Diệp Quốc lật trời.
Tần Vấn Thiên lộ ra kính ý, lúc Nhân Hoàng sắp chết, như trước có bá khí như thế, hắn một ngày bất tử, sẽ không người dám phát động chính biến cuối cùng, nhân vật kiêu hùng bá chủ này, mặc dù hấp hối, cũng có lực uy hiếp đáng sợ, có thể nghĩ ngày trước hắn uy phong bực nào.
Đám người Tần Vấn Thiên cáo từ rời đi, về tới cung điện mà Hoàng tộc chuẩn bị cho Dược Hoàng Cốc, người Dược Hoàng Cốc nhìn thấy Tần Vấn Thiên cùng Mạc Khuynh Thành sóng vai đi tới, lại muốn đi vào tẩm cung của Mạc Khuynh Thành, có mấy người chân mày hơi nhíu.
Mạc Khuynh Thành thân là Thánh nữ Dược Hoàng Cốc, thân phận phi phàm, nhất cử nhất động của nàng, đều đại biểu Dược Hoàng Cốc.
- Thánh nữ.
Nghĩ đến chỗ này, có người gọi Mạc Khuynh Thành cùng với Tần Vấn Thiên.
Mạc Khuynh Thành quay đầu nhìn các nàng, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Tẩm cung của Thánh nữ, ngoại nhân không được đơn giản đặt chân.
Một nữ nhân nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lạnh lùng mở miệng.
- Càn rở.
Mạc Khuynh Thành thấy đối phương nhằm vào Tần Vấn Thiên, liền quát lạnh một tiếng, làm cho thần sắc của người nọ khẽ biến, khom người nói:
- Thánh nữ, chúng ta là lo danh dự của ngươi, huống hồ nơi này dù sao cũng là Hoàng cung Diệp Quốc, căn bản không gạt được người khác.
- Khuynh Thành...
Trong lòng Tần Vấn Thiên khẽ động, đối phương nói cũng không phải không có lý, nếu như thật có tổn hại danh dự của Khuynh Thành, hắn tự nhiên không muốn.
Nhưng Mạc Khuynh Thành lại kéo tay hắn, quay đầu lại nhìn hắn, nở nụ cười xinh đẹp, như thiếu nữ xán lạn, có lẽ chỉ có đối mặt hắn, Mạc Khuynh Thành mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.
- Hiện tại ta liền nói cho các ngươi biết, ta là thê tử của hắn.
Mạc Khuynh Thành nhìn mọi người nói, lập tức lôi kéo Tần Vấn Thiên xoay người rời đi, mở miệng nói:
- Không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy.
Thần sắc người Dược Hoàng Cốc cứng đờ, tất cả đều không lời chống đỡ, cảm tình của Thánh nữ đối với Tần Vấn Thiên, đã vượt qua hết thảy, còn trọng yếu hơn thân phận Thánh nữ, danh dự của nàng, thậm chí, còn trọng yếu hơn Dược Hoàng Cốc, đây là các nàng khó mà tiếp nhận.
- Này việc, bất luận kẻ nào cũng không được tiết lộ.
Một người lạnh như băng nói:
- Phong tỏa mảnh không gian này.