Thái Cổ Thần Vương

Chương 807: Chương 807: Hận ý của Diệp Không Phàm (1)




Tần Vấn Thiên theo Mạc Khuynh Thành cùng nhau đi vào trong tẩm cung, trong lòng có sự ấm áp mơ hồ. Cách xa lâu ngày gặp lại, hơn nữa một lần sinh tử chưa biết, Mạc Khuynh Thành ở sau khi mất đi ký ức, chỉ nhìn thoáng qua liền nhớ ra mình, thâm tình như vậy, Tần Vấn Thiên sao có thể không thể hội được.

Hai người ngồi ở trước giường ngọc ấm, Mạc Khuynh Thành dựa ở trong lòng Tần Vấn Thiên, hai người đều không nói gì, chỉ bình thản thể hội sự ấm áp khó có được này.

Từ sau khi Mạc Khuynh Thành từ Sở quốc bị Lạc Hà mang đi, bọn họ chưa từng yên tĩnh như thế vô ưu vô lự ở lại một chỗ.

Tần Vấn Thiên ôm bóng người khuynh thành đó, thấy Mạc Khuynh Thành hơi ngẩng đầu, nhìn hắn cười ngọt ngào, thấp giọng nói:

- Đồ ngốc.

- Nhiều năm như vậy, còn ngốc.

Tần Vấn Thiên nhéo nhéo cái mũi của Mạc Khuynh Thành, nhớ lại thời kì niên thiếu, dòng nước ấm lướt qua trong lòng, khi đó, bọn họ là đơn thuần chất phác cỡ nào.

- Đồ ngốc, đồ ngốc.

Mạc Khuynh Thành cười khanh khách, nhìn gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết kia, Tần Vấn Thiên nhất thời lại có chút ngây ngốc.

Nhìn thấy ánh mắt Tần Vấn Thiên, ngược lại khiến trên mặt Mạc Khuynh Thành hiện lên một rặng mây đỏ, càng tỏ ra kiều diễm vô cùng, làm người ta tim đập thình thịch.

Thật đẹp, đủ khiến người trong thiên hạ đều hít thở không thông.

- Nhìn cái gì.

Mạc Khuynh Thành chịu không nổi ánh mắt Tần Vấn Thiên, xấu hổ chui vào trong lòng hắn, Tần Vấn Thiên cười tiêu sái, cứ như vậy ôm Mạc Khuynh Thành, cảm thụ được hương thơm trên người nữ tử mình yêu, ánh mắt có chút mê ly.

Nhiều năm qua như vậy, thật sự chưa từng sống thả lỏng như vậy, có lẽ chỉ có ở bên Khuynh Thành, hắn mới có thể buông xuống tất cả trong lòng, nàng là bến cảng tâm linh của hắn.

- Khuynh Thành, trong cơ thể ta có một luồng lực lượng có thể xua đuổi độc tố, như là lực lượng huyết mạch, ta có thể dẫn vào trong cơ thể Nhân Hoàng, hòa tan vào trong huyết mạch của hắn, khiến cho huyết mạch Nhân Hoàng có được năng lực chữa trị hay không.

Tần Vấn Thiên nghĩ tới Nhân Hoàng, không khỏi mở miệng hỏi.

Mạc Khuynh Thành từ trong lòng Tần Vấn Thiên đi ra, trong mắt đẹp hiện lên một mảng tia sáng kỳ dị, nói:

- Vấn Thiên, huynh có thể xác định lực lượng huyết mạch này có thể xua đuổi tất cả độc tố sao? Huynh nếu đưa lực lượng vào trong cơ thể Nhân Hoàng, thì cần hòa máu, có lẽ sẽ làm độc thuật xâm nhập trong huyết mạch của huynh, ta không cho phép bản thân huynh chịu bất cứ thương tổn nào.

- Hẳn là không có vấn đề.

Tần Vấn Thiên mang chuyện mình lần trước trúng độc nói cho Mạc Khuynh Thành, khiến Mạc Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt tự hỏi, một lát sau mở miệng nói:

- Nếu như thực có loại lực lượng huyết mạch này mà nói, lại thêm mấy loại đan dược, hẳn là có thể đạt tới hiệu quả dự đoán, nếu thực có thể tạo được khu độc tác dụng, Nhân Hoàng tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, lại lấy dược vật điều trị, hắn thương thế có thể khôi phục, dù sao Nhân Hoàng nghiêm trọng nhất chính là độc, thương thế cũng là bởi vì độc thuật khuếch tán mà dẫn tới.

- Ừm, nếu như có thể mà nói, ta hy vọng có thể trị liệu Nhân Hoàng.

Tần Vấn Thiên tỏ ra suy nghĩ sâu xa, tính cách Nhân Hoàng, cũng thật làm người ta rất kính trọng.

Huống hồ, Nhân Hoàng là phụ thân Diệp Lăng Sương, lại thêm Diệp Không Phàm thù hằn đối với hắn, vô luận thấy thế nào, hắn cũng nên chữa khỏi Nhân Hoàng, chỉnh lại Diệp quốc.

Cổ quốc cường thịnh bực này không thể so sánh với quốc gia phàm nhân, thường thường lực lượng đỉnh cao nhất có thể quyết định tất cả, một mình Nhân Hoàng, có thể chấn nhiếp một quốc gia, hôm nay cho dù Nhân Hoàng lâm nguy, đám người Tề vương chiếm hết ưu thế, lại vẫn chỉ là vây cung không dám chém tận giết tuyệt, chính là kiêng kị dư uy của Nhân Hoàng, lo lắng Nhân Hoàng dưới cơn giận dữ vứt bỏ tính mạng cuồng chiến, bởi vậy đối với bọn họ mà nói, tình nguyện chậm rãi tiêu hao chết Nhân Hoàng, dù sao thương thế của Nhân Hoàng sẽ càng ngày càng nặng.

- Vậy muội cần xem xem cường độ huyết mạch của huynh trước, bằng không muội không yên tâm.

Đôi mắt Mạc Khuynh Thành vẫn ngóng nhìn Tần Vấn Thiên, khiến Tần Vấn Thiên cười nói:

- Cái này cần xem thế nào?

Mạc Khuynh Thành chưa nói chuyện, chỉ là thâm tình ngóng nhìn hắn, giống như muốn mang trái tim người ta cũng hòa tan, nhìn dung nhan khuynh thế kia, Tần Vấn Thiên tim đập thình thịch, ở cùng một chỗ với nữ tử nghiêng nước nghiêng thành bực này, thật là làm người ta động lòng.

- Đồ ngốc.

Mạc Khuynh Thành khẽ cắn môi, trên mặt lại hiện lên rặng mây đỏ, Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng, mở miệng nói:

- Khuynh Thành, kiếp này có muội làm thê tử, còn cầu gì hơn nữa.

Dứt lời, Tần Vấn Thiên cũng buông xuống ràng buộc trong lòng.

Nàng yêu hắn, hắn cũng yêu nàng.

Nàng đã nói cho người ngoài, không để ý tất cả, tuyên bố nàng là thê tử hắn; hắn cũng tin tưởng vững chắc, hắn có thể vĩnh viễn chiếu cố trước mắt, Mạc Khuynh Thành, nàng vĩnh viễn là thiếu nữ hồn nhiên kia trong lòng Tần Vấn Thiên, cả đời này không thay đổi.

Mười năm, liếc mắt một cái ngoái đầu nhìn lại, tình định kiếp này;

Đường chân trời, cùng sinh tử;

Thế sự vô tình người hữu tình, mười vạn dặm cách xa khó ngăn được gặp lại;

Sinh tử khó chia, hồng nhan mơ hồ;

Tình tới sâu nhất, lại há có thể tự kiềm chế;

...

Ba ngày sau, trong một tòa cung điện, Diệp Không Phàm vẻ mặt âm trầm, không còn khí chất tiêu sái kia nữa, ở trước người hắn, có hai người đến bẩm báo tin tức.

Ba ngày, người Dược Hoàng cốc phong tỏa tẩm cung các nàng ở lại, nhưng dù sao ở sâu trong hoàng cung, việc bên trong sao có thể giấu diếm được tai mát của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.