Thái Cổ Thần Vương

Chương 808: Chương 808: Hận ý của Diệp Không Phàm (2)




Suốt ba ngày, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành đều ở trong tẩm cung, chung một phòng, mỗi khi nghĩ tới đây, Diệp Không Phàm liền cảm giác trong lòng lạnh lẽo, sát ý lướt qua.

Lúc trước, người Nhân Hoàng nhất mạch đến mời người của Dược Hoàng cốc đến, Diệp Không Phàm đối với người của Dược Hoàng cốc cũng mang theo địch ý mãnh liệt, nhưng một khắc đó khi hắn nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, tất cả địch ý đều đã biến mất, hắn muốn chinh phục nữ nhân thánh khiết có thể kinh diễm năm tháng này, hắn phải đoạt Mạc Khuynh Thành tới tay, để nàng trở thành nữ nhân của mình.

Diệp Không Phàm hắn tự cho mình siêu phàm, con Tề vương Diệp quốc, thiên lôi chi thể, kiếp lôi huyết mạch, thiên kiêu Tử Lôi tông, hắn tự nhận là con cưng của trời, Diệp quốc cổ xưa, tương lai cũng sẽ bị hắn nắm ở trong tay; Mạc Khuynh Thành thân là thánh nữ Dược Hoàng cốc, lại có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mỹ mạo vô song, nàng vừa xuất hiện, Diệp Không Phàm đã cho rằng đây là nữ nhân ông trời ban cho Diệp Không Phàm hắn.

Diệp Không Phàm cũng thực sự bất phàm, hắn tiêu trừ tất cả địch ý đối với Dược Hoàng cốc, cho dù các nàng là tới giúp kẻ địch của hắn, nhưng hắn vẫn như cũ lễ ngộ có thừa, tôn trọng người Dược Hoàng cốc, chỉ vì hồng nhan khuynh thành kia.

Nhưng Mạc Khuynh Thành đối với hắn không chút đáp lại, lạnh lùng cao ngạo, như cô tuyết hàn mai, thánh khiết mà lại cao ngạo, nhưng thế này ngược lại khiến Diệp Không Phàm càng có dục vọng chinh phục, đây mới là nữ tử hắn muốn có được, lạnh lùng mà lại thánh khiết, hắn nếu có thể chinh phục được, tất khiến vô số người hâm mộ, bởi vậy, hắn không nóng nảy một chút nào.

Nhưng Tần Vấn Thiên xuất hiện, đánh vỡ ảo tưởng của Diệp Không Phàm, nữ tử thánh khiết cao ngạo kia chỉ nhìn hắn một cái, liền nhào vào trong lòng Tần Vấn Thiên, nước mắt rơi như mưa, hoàn toàn là nữ tử đắm chìm trong tình yêu, nào còn có nửa điểm bộ dáng thánh khiết cao ngạo, nhưng cho dù như vậy, Diệp Không Phàm vẫn còn ôm một tia hy vọng, Diệp Không Phàm hắn là con cưng của trời, sao có thể thua bởi một đệ tử Trượng Kiếm tông.

Nhưng hôm nay, một tia hy vọng này của hắn hoàn toàn an vỡ, mỗi khi nghĩ đến ba ngày qua hai người bọn họ đều ở cùng tẩm cung không ra, trong lòng Diệp Không Phàm liền ghen ghét dữ dội.

- Tiện nhân, còn tưởng ngươi thánh khiết cỡ nào.

Bàn tay Diệp Không Phàm vỗ lên ghế tựa cạnh người, thế mà lại trực tiếp chấn nứt vỡ cái bàn, nghĩ đến gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia hầu hạ ở dưới thân Tần Vấn Thiên, sắc mặt hắn cũng trở nên dữ tợn.

- Tiện nữ nhân, ta sẽ khiến ngươi hối hận.

Diệp Không Phàm lạnh lùng nói:

- Ta muốn ả thân bại danh liệt, không cần ta dạy cho các ngươi làm như thế nào chứ.

- Vâng, thế tử.

Người trước mặt hơi khom người, nhìn ánh mắt âm trầm của Diệp Không Phàm, bọn họ cảm giác được một trận sợ hãi, ánh mắt đó đáng sợ, như là ngọn lửa đáng sợ thiêu đốt.

Xem ra đứa con cưng của trời này, lần này bị đả kích không nhỏ.

- Còn không mau đi.

Diệp Không Phàm nhìn quét về phía bọn họ, nhất thời mấy người khom người lui ra, rời khỏi đại điện.

Chỗ ở của đám người Dược Hoàng cốc, đám người Dược Hoàng cốc mấy ngày qua tâm tình đều rất không tốt, hôm nay, Lâm Ngọc xin lệnh bước vào tẩm cung Mạc Khuynh Thành.

Nhưng lúc bước vào tẩm cung, chỉ thấy Mạc Khuynh Thành và Tần Vấn Thiên đang luyện chế đan dược, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.

Chỉ thấy hôm nay Mạc Khuynh Thành càng thể hiện sức quyến rũ hơn nữa, cao quý tao nhã, làm người ta không dám nhìn gần, nhưng ở lúc đối mặt Tần Vấn Thiên, loại vẻ mặt kiều diễm ướt át đó của nàng, cho dù Lâm Ngọc thân là nữ tử, cũng bị loại vẻ đẹp này chấn động tới mức ngây người.

Thánh nữ vốn đã có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, khí chất tao nhã, lại có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, trên người giống như có quầng sáng, hôm nay, ở ngoài thánh khiết, tựa như càng nhiều hơn vài phần hương vị nữ nhân, làm người ta liếc một cái liền giống như muốn mê muội, chỉ sợ nam nhân thiên hạ nhìn thấy dung nhan kiều diễm ướt át giờ phút này của thánh nữ, đều khó chống lại ma lực của nàng nhỉ, Lâm Ngọc thầm nghĩ.

- Chuyện gì?

Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn về phía Lâm Ngọc, lại khôi phục khí chất tao nhã tôn quý, làm người ta không dám khinh nhờn.

- Không có việc gì, chỉ là sư tôn lệnh ta đến xem thánh nữ có chuyện gì xảy ra hay không, vì sao ba ngày không ra khỏi tẩm cung.

Lâm Ngọc cung kính hỏi.

- Ta đang làm cái gì cần khai với các ngươi sao, nếu sư tôn ngươi bất mãn, thì bảo nàng về Dược Hoàng cốc đi.

Trong thanh âm Mạc Khuynh Thành lộ ra vài phần lạnh lùng, khiến trong lòng Lâm Ngọc khẽ run, sau đó khom người nói:

- Sư tôn cũng là lo cho thánh nữ, Lâm Ngọc lập tức lui ra.

Dứt lời nàng liền rời khỏi tẩm cung, Tần Vấn Thiên nhìn bộ dáng Mạc Khuynh Thành cảm thấy buồn cười, khiến Mạc Khuynh Thành trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Huynh cười cái gì.

- Khuynh Thành của ta vậy mà cũng có một mặt uy nghiêm như thế à.

Tần Vấn Thiên đùa, trong lòng lại cảm thán, Mạc Khuynh Thành nói cho mình chính nàng cũng không biết bị người nào đưa vào Dược Hoàng cốc, sau đó Dược Hoàng liền tự mình chữa thương cho nàng, dạy cho nàng, đồng thời phong làm thánh nữ Dược Hoàng cốc.

Mạc Khuynh Thành thân ở địa vị cao, áp lực tự nhiên cũng có, hơn nữa Dược Hoàng cốc cũng là thế lực siêu cấp lớn, sao có thể không có cạnh tranh, Mạc Khuynh Thành thân là thánh nữ, lại sao có thể không có uy nghiêm của mình, làm sao chấn nhiếp được người khác.

- Huynh không vui sao?

Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành nhìn Tần Vấn Thiên, tựa như lo lắng hắn không vui.

- Sao có thể, vô luận muội như thế nào, ta cũng thích.

Tần Vấn Thiên cười nói, chỉ nghe hai người tùy ý lời ngon tiếng ngọt, liền có thể biết được hôm nay quan hệ của bọn họ càng gần thêm một bước.

Mạc Khuynh Thành đánh hai cái, sau đó lại im lặng gối lên đầu vai Tần Vấn Thiên, loại tư thái tiểu nữ nhân này của thánh nữ Dược Hoàng cốc nếu bị người ta nhìn thấy, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người.

- Chuẩn bị đan dược cũng không sai biệt lắm, nhưng chúng ta nếu muốn chữa thương cho Nhân Hoàng, chỉ sợ cần lặng lẽ tiến hành mới được, nếu không dẫn tới bọn hắn cảnh giác, nói không chừng sẽ bí quá hoá liều.

Mạc Khuynh Thành mở miệng nói, Tần Vấn Thiên gật gật đầu, điểm ấy hắn đương nhiên cũng nghĩ tới.

- Việc này chỉ có hai người chúng ta biết được, người Dược Hoàng cốc, cũng không cần nói cho biết, ngày khác chúng ta cứ nói đi thăm Nhân Hoàng xem xét thương thế, giống như ngày thường, giấu tai mắt người ta.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, trong lòng đã có ý tưởng, nếu là gióng trống khua chiêng phong bế bên ngoài trị thương thay Nhân Hoàng, lấy sự khống chế của Tề vương đối với hoàng cung hôm nay, sợ là căn bản không thể giấu được ánh mắt đối phương, sẽ càng có hiệu quả trái ngược!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.