Kim Chiến nhấc chân đi về phía trước, trên mặt mang theo một nụ cười khinh miệt, đi về phía đình đài Tần Vấn Thiên đang đứng.
Rất nhiều người đều hơi lộ ra thần sắc đồng tình đối với Tần Vấn Thiên, trận chiến này Kim Chiến vì lấy lòng quận chúa, chỉ sợ sẽ không hạ thủ lưu tình với Tần Vấn Thiên dù chỉ một chút.
Nhưng vào lúc này, Tống Giai vòng qua đoàn người, đi đến đình đài bên cạnh Tần Vấn Thiên, thấy Kim Chiến đi tới, ánh mắt không khỏi cứng đờ.
- Làm xong chưa?
Tần Vấn Thiên dường như không nhìn thấy Kim Chiến, hướng về phía Tống Giai hỏi, hắn sở dĩ nói đợi một chút, chính là biết Tống Giai sắp trở về.
- Ân, tìm được không ít.
Tống Giai đưa Thần Văn giới chỉ cho Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên gật đầu cười, thu Thần Văn giới chỉ lại, đồng thời thả tiểu tử trên người hắn kia xuống trên thân Tống Giai, mở miệng nói với nàng.
- Mang gia hỏa này đi xung quanh một chút.
Nhưng mà đồng thời, trong tai Tống Giai còn vang lên một giọng nói khác, nói.
- Sau ngày hôm nay, Ân Thành nhất định sẽ từ từ quên lãng ngươi, ngươi trở về gia tộc đi thôi, nếu như thực sự lo lắng Ân Thành trả thù, thì để cho gia tộc lặng yên di chuyển là được rồi. Sủng vật của ta, sẽ che chở ngươi rời khỏi thành.
Thần sắc Tống Giai ngẩn ngơ, đôi mắt đẹp nghi hoặc nhìn Tần Vấn Thiên.
- Yên tâm, tốc độ của tiểu gia hỏa này, cho dù là người có tu vi Thiên Cương Cảnh tầng thứ năm, cũng chưa chắc đã đuổi kịp nó.
Tần Vấn Thiên tiếp tục nói, Tống Giai khẽ cắn môi, biết Tần Vấn Thiên đắc tội Ân Thành, chỉ là vì giúp nàng.
- Vì sao?
Tống Giai thấp giọng hỏi.
- Còn không mau đi.
Bàn tay Tần Vấn Thiên vung lên, tức khắc Tống Giai chỉ cảm thấy có một nguồn sức mạnh truyền đến, nâng thân thể của nàng bay thẳng ra ngoài. Tiểu cầu tuyết trắng kia nhảy vào đầu vai của nàng, đồng thời nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên lấy ra một bầu rượu, hung hăng uống một ngụm, như là đang đáp lại lời của nàng, không tại sao cả, chỉ vì một hầm rượu ngon mà thôi.
Thẳng đến khi Tống Giai và cha của nàng gặp lại nhau, đến tận khi hai người tìm được những người còn lại trong gia tộc, vị quản sự của Tống gia ở Lạc Thành kia mới biết được, lúc đầu bạch y thanh niên mang đi một hầm rượu ngon, lại vì bọn họ mang về một cái Tống Giai hoàn hảo không chút tổn hại nào.
Một nguồn sức mạnh truyền đến, Tống Giai chỉ cảm giác tên tiểu tử ở trên đầu vai của nàng kia lại đang kéo thân thể của nàng bay về phía hư không.
Nhưng mà những người bên vách núi cũng không có thời gian chú ý đến nàng. Bởi vì giờ khắc này, Kim Chiến đã chạy tới trước người Tần Vấn Thiên cách đó không xa, kim sắc Liệt Diễm khủng bố mang tới độ ấm đáng sợ, đủ để đốt một người thành tro.
Sau khi Tần Vấn Thiên hung hăng uống một hớp rượu, đứng dậy, há mồm phun một ngụm về phía Kim Chiến, tức khắc rượu gặp Kim Diễm, một cỗ hỏa diễm nóng rực phóng lên tận trời.
Đoàn người chỉ thấy trên mặt bạch y thanh niên hàm chứa nụ cười, hồ lô rượu như trước nhấc trong tay, mà bước chân của hắn lại đang nhấc lên tiến về phía trước.
Từng bước một bước ra, thiên địa dường như trầm xuống, một cỗ khí khủng bố mang theo khí tức xơ xác tiêu điều không ngừng lan tràn ra, làm cho tất cả những người đang đứng trong hư không đều rõ ràng cảm nhận được không khí trầm trọng đè nặng lên người bọn họ.
Nhưng mà người phải chịu áp lực càng thêm nặng nề lại là Kim Chiến. Mỗi một bước chân của Tần Vấn Thiên, giống như là một loại sát ý của thiên địa, phảng phất có một đạo Kiếm Ý xỏ xuyên qua thân thể của hắn, nhảy vào trong cơ thể hắn, đánh vào phía trên Võ Mệnh Thiên Cương của hắn.
- Ầm!
Kim Diễm huyết mạch lực lượng triệt để bộc phát ra, toàn thân Kim Chiến tắm gội trong hỏa diễm, dường như là một Hỏa Diễm Chiến Thần. Võ Mệnh Thiên Cương tái hiện, như một đóa hoa sen kim sắc hỏa diễm. Bàn tay của hắn vung về phía trước, tức khắc nhiều đóa Kim Diễm lập tức bay ra, lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên vẫn nhấc chân bước về phía trước, bước thứ hai vừa hạ xuống, Kim Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, giống như một Kiếm Ý càng mạnh xỏ xuyên qua thân thể của hắn, xuyên thấu qua Võ Mệnh Thiên Cương của, nhiều đóa hoa sen kim sắc hỏa diễm kia, dường như đều xuất hiện vết rách.
Thần sắc Kim Chiến hơi có chút tái nhợt, khóe miệng phác họa lên ý tứ tự tin và khinh miệt lúc này đã không còn sót lại chút gì, thậm chí, xuất hiện một tia hoảng sợ.
Kim Chiến hắn dù gì cũng là một nhân vật có thanh danh trong Huyễn Vương Thành thành, thanh niên thiên tài của Kim Diễm thế gia. Một trận chiến này vì đoạt bảo giúp quận chúa, nếu như thất bại, quận chúa có lẽ sẽ không nói cái gì, nhưng trong lòng tất sẽ có ngăn cách.
Chẳng qua là hai chân bước này, đã triệt để đánh nát tự tin của hắn lúc trước, để cho hắn không có một chút tin tưởng rằng mình sẽ chiến thắng.
Võ Mệnh Thiên Cương toàn bộ bộc phát ra, hai tay Kim Chiến ngưng ấn, bỗng nhiên vỗ ra. Trong nháy mắt, Võ Đạo ý chí cường đại nở rộ, cả mảnh hư không đều dường như bắt đầu cháy rừng rực, hoa sen là kim sắc hỏa diễm kia lại sắc bén hơn cả đao kiếm, cấp tốc xoay tròn bay về phía Tần Vấn Thiên. Mà thân thể Tần Vấn Thiên, giống như mơ hồ đang bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực.
Nhưng thần sắc Tần Vấn Thiên lại không có chút thay đổi nào. Hắn lại tiếp tục nhấc chân, bước một bước thứ ba tiến về phía trước.
Thất Sát kiếm thuật, nhất bộ nhất sát, nhất niệm nhất sát.
Trong nháy mắt bước chân thứ ba vừa hạ xuống, từng đoàn từng đoàn hoa sen kim sắc hỏa diễm trực tiếp bạo liệt ở trên hư không, hóa thành tia lửa hoa mỹ. Trên người Tần Vấn Thiên, Kiếm Chi Võ Đạo ý chí mượn Vương Giả Kiếm Chi Võ Mệnh Thiên Cương nở rộ mà ra, bực nào hùng mạnh, Võ Mệnh Thiên Cương của Kim Chiến đều dường như muốn xuất hiện vết rách, bị Kiếm Ý xuyên thấu.
Chỉ nghe Kim Chiến kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Một ngụm máu tươi này, làm cho ánh mắt của vô số người đọng lại, không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi, nhìn bạch y thanh niên kia.
Kim Chiến, bị thương?
Bạch y thanh niên thậm chí còn không có chân chính ra tay, chẳng qua là, đi về phía trước ba bước.
Nhất bộ nhất sát, uy thế một bước sau lại mạnh hơn một bước trước.
Ở trên hư không phía xa xa, Tống Giai quay đầu nhìn lại nơi này, cảm thụ được Kiếm Ý bên kia, đồng thời nhìn thấy Kim Chiến hộc máu, tim của nàng run lên mãnh liệt, đôi mắt đẹp hiện lên thần sắc ngốc trệ, kinh ngạc nhìn bạch y thanh niên kia.
- Thì ra, là hắn!
Lúc này Tống Giai mới biết được, ở trên đường đi ngày ấy, chính Tần Vấn Thiên đã đánh đuổi kẻ đã bắt nàng đi kia. Người mà trong mắt nàng là một tiền bối vô cùng lợi hại, người chưa từng lộ diện chỉ đứng ở phía hư không kia, thì ra, vẫn luôn ở bên người nàng. Mà bạch y thanh niên nhìn như bất cần đời này, dường như, chuyện gì hắn cũng không thèm để ở trong mắt.
Gió lướt qua, lay động mái tóc dài của Tống Giai. Nàng nhìn thoáng qua bạch y thanh niên kia một lần cuối cùng, lập tức xoay người, trong mắt mang theo một nụ cười vui vẻ, nhưng mà cũng chính con mắt kia, lại hơi có chút ướt át!