Vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông này nhìn chằm chằm đối phương, thanh âm băng lạnh thấu xương, chỉ thấy trong cơ thể lão một thần binh xuất hiện, thần binh này chính là thần giản (giản: cái roi như gậy ngắn), bên trên khắc đồ án đáng sợ, khoảnh khắc thần giản xuất hiện, mảng tinh thần hỏa diễm mang theo hắc quang kia rít gào càng thêm đáng sợ, ác thú hung mãnh vô cùng phát ra tiếng rít gào khủng bố, giống như lúc nào cũng có thể lao ra.
- Ngươi nếu không muốn cút, như vậy, để mạng lại đi.
Lão giả nheo mắt như cũ, bình tĩnh phun ra một thanh âm, thanh âm của lão vẫn không có bất cứ gợn sóng nào, giống như chỉ là nói một chuyện cực kỳ tầm thường, bảo một vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông lưu lại mạng, đây là chuyện lớn mật cỡ nào, chỉ là nghĩ thôi, đã đủ để khiến người ta cảm thấy điều này điên cuồng đến chừng nào.
Luận địa vị, trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông tuyệt đối không thua kém nhân hoàng cổ quốc, giáo chủ đại giáo, luận thực lực, có lẽ sẽ không bằng một số người nào đó, nhưng cũng không kém là bao nhiêu, muốn giết một nhân vật như vậy, đã không phải hai chữ lớn mật có thể hình dung.
Hơn nữa, lão có thực lực đánh chết tồn tại bực này sao?
Tuy bọn họ không thể cảm giác được thực lực cụ thể của vị trưởng lão này, nhưng tuyệt đối là Thiên Tượng cảnh thượng tam trọng cảnh giới, lại thêm uy lực thần giản kia, thực lực đáng sợ bao nhiêu?
- Giết.
Vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia đã triệt để nổi giận, quát lớn một tiếng, thần giản chỉ ra phía trước, trong phút chốc bầu trời hạ xuống vô tận ánh lửa, sát phạt về phía đối phương, hóa thành những con mãnh thú lửa màu đen hung mãnh vô cùng, nhằm đối phương đi cắn nuốt.
- Thùng!
Đối phương như không biết, bước chậm ra, một bước này hạ xuống, quanh thân lão bao phủ vô tận đường nét, trực tiếp chặt đứt công kích sát phạt đến, trên thân lão bộc phát ra một đợt hào quang làm đau mắt người ta, nóng cháy như mặt trời chói chang, chói mắt.
Lão ở dưới tinh thần Thiên Tượng của đối phương bao phủ bước ra từng bước một, bước ra mỗi một bước, hào quang liền càng thêm hừng hực, thẳng đến khi thân thể lão hóa thành một luồng ánh sáng, ánh sáng sát phạt.
Tiếp theo, mọi người cảm giác mắt sắp bị chọc mù, giống như cái gì cũng không nhìn thấy, có không ít cường giả cố nén đau đớn mở mắt, bọn họ chỉ thấy từng luồng sáng nóng cháy như mặt trời không ngừng lóng lánh qua trong không gian, như là thật sự đang cắt không gian.
Sau khi hào quang tiêu tán, lực lượng hủy diệt vẫn như cũ vắt ngang giữa thiên địa, hai người giống như đều chưa hành động, vẫn đứng ở tại chỗ như vậy, giống như giữa bọn họ chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
- Một trận chiến này, kết thúc rồi sao?
Không ít người lộ ra nét nghi hoặc, rất nhiều người thậm chí chưa thấy rõ ràng kết cục một trận chiến vừa rồi.
Hai người cứ đứng như vậy, giống như thời gian cũng dừng trôi, tỏ ra có chút quỷ dị.
Nhưng ngay trong nháy mắt này, trái tim rất nhiều người hung hăng run lên, co rúm, hít thở tựa như cũng phải dừng lại, trái tim điên cuồng nhảy lên, mắt bọn họ mở thật lớn, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, giống như nhìn thấy chuyện gì không dám tin.
Tinh thần Thiên Tượng còn chưa tiêu tán, vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia đứng ở đó, trên thân thể lão thế mà xuất hiện từng tia sáng, tia sáng giăng ngang dọc, những tia sáng đó càng lúc càng nhiều, giống như vô cùng vô tận, tiếp theo, vị nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia, ở trước mặt đám người giải thể, cứ như vậy biến mất, tan thành mây khói, hoàn toàn không còn nữa, như là hóa thành ánh sáng.
Sau đó, tinh tượng cũng tiêu tán, tựa như tất cả đều bình tĩnh trở lại.
Không gian đã yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ, một mảng tĩnh mịch, nhưng lòng mọi người lại không bình tĩnh được, một màn này, bọn họ có một số người chỉ sợ cả đời này cũng không thể quên.
Những tia sáng đó, tia sáng vắt ngang ở trên người đối phương, là vết thương, khoảnh khắc ngắn ngủi đó, vô số vết thương, khiến đối phương hoàn toàn phân giải thành hư vô, điều này làm rất nhiều người cảm giác được một đợt kinh hoàng đến từ linh hồn, quá đáng sợ rồi.
Vị lão giả nheo mắt kia ánh mắt khôi phục như lúc ban đầu, không nheo lại nữa, loại cảm giác nguy cơ đáng sợ đó từ trên người lão biến mất, nhưng rung động để lại trong lòng mọi người lại không cách nào tiêu trừ.
Bọn họ quả quyết không ngờ sau khi tranh đấu ở Tiên Vũ giới kết thúc, còn có thể nhìn thấy một hồi chiến đấu chấn động Hoàng Cực Thánh Vực như vậy, tuy trận chiến đấu này rất ngắn ngủi, nhưng sẽ theo xếp hạng Cổ Bi Tiên Vũ giới cùng nhau truyền khắp thiên hạ.
Một vị nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông, trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông thế lực tuyệt đại bá chủ, ở trong phút chốc bị người ta giải thể tiêu diệt, lực ảnh hưởng như vậy, chỉ sợ không yếu hơn xếp hạng Tiên Vũ giới nhỉ, huống chi giữa hai người còn có điểm chung, đó là người xếp hạng nhất Cổ Bi Tiên Vũ giới, Tần Vấn Thiên!
- Tru sát, lần này tru sát không phải hoàng tử Thương Đồng của hoàng triều Đại Thương, mà là nhân vật trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông.
Mọi người đờ đẫn một phen, nhóm người hoàng triều Đại Thương thì càng là thân thể đều run lên, đến lúc này còn không dám tin, bởi vì Thương Đồng, liên lụy một vị trưởng lão ngã xuống.
Về phần hai đệ tử của trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông kia, nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm lão giả đó, muốn nói chuyện, lại phát hiện không dám phát ra bất cứ thanh âm nào, đối phương thật sự không có bất cứ sự cố kỵ nào, thật sự giết chết sư tôn của bọn họ.
- A...
Trong lòng bọn họ phát ra tiếng gào rống, vô cùng thống khổ, trong mắt che kín tơ máu, nhìn chằm chằm lão giả bình tĩnh kia. Hoàng Cực Thánh Tông, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, ở địa vực này, thế mà có người dám giết trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông, mặc dù hắn là bằng hữu của Dược Hoàng, cũng không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.
Không nói đến người khác, ngay cả bản thân Tần Vấn Thiên cũng dại ra một phen, kinh ngạc nhìn lão giả không quen biết đó.
Quá điên cuồng rồi, lão nhân này vì sao sẽ làm ra chuyện điên cuồng như vậy? Một vị trưởng lão Hoàng Cực Thánh Tông, bởi lão mà chết!